Phục Hồi Sư Trở Về Từ Vực Thẳm

Mở cửa bước vào Hội, tôi vừa quan sát xung quanh vừa di chuyển. Vẫn như hôm qua, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt dò hỏi từ những mạo hiểm giả.

(Chắc hẳn những người này đang cảm thấy căng thẳng vì ma vật trên biển.)

Và đúng lúc này lại xuất hiện một thiếu nữ mạo hiểm giả bịt mắt đầy huyền bí. Dẫu hai chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến nhau. Nhưng nó lại vừa đủ để trở thành một chủ đề giúp họ quên đi sự kiện đáng tiếc kia.

Mà, dù sao thì đó cũng chỉ là phỏng đoán thôi.

(Quan trong hơn...)

Tôi dừng lại trước quầy của chị nhân viên Marisa.

"À, là cô bé hôm qua. Cô bé đến nhận yêu cầu?"

"Không. Tôi muốn thảo luận với chị nhân viên một chút."

"Thảo luận?"

"Là cái này."

Tôi giả vờ mở túi chéo, đưa tay vào, lấy từ ra một tờ giấy và đặt nó lên quầy.

Chiếc túi chéo này và đôi bốt da mà tôi đang mang đều được mua từ một cửa hàng quần áo gần đây. Tôi đã ghé qua cửa hàng ấy trước khi đến Hội. Giá của hai thứ này là 6 động bạc.

Lý do tôi mua chiếc túi chéo là vì tôi không muốn nổi bật lúc này. Giả như lấy đồ ra từ , khả năng cao tôi sẽ bị chú ý.

Phải nói trước, không phải là tôi ghét bị chú ý. Ngược lại, tôi còn muốn được người ta tán dương nữa kìa. Nhưng, không phải là bằng sức mạnh áp đảo hay ma thuật đỉnh cao. Thứ mà tôi muốn được người khác công nhận, không gì khác chính là khả năng phục hồi của mình.

Tôi muốn dùng khả năng hồi phục để chứng minh năng lực của bản thân. Mặc dù chiến đấu trực diện với đối thủ đương nhiên cũng rất vui. Nhưng đứng ở phía sau, hỗ trợ ai đó mới chính là vị trí mà tôi hằng ao ước.

(Lý do mình chọn Phục hồi sư.)

Vậy nên, tôi không định nhượng bộ.

Nội dung của tờ giấy sẽ là bước đầu tiên cho mục tiêu này.

"Thuê Phục hồi sư.... Quả thật số lượng Phục hồi sư rât khan hiếm. Đương nhiên, chị có thể giúp cô bé dán thứ này trên bảng thông báo của Hội. Nhưng mức giá này không phải quá kỳ quái sao?"

Chị nhân viên Marisa không khỏi ngờ vực khi quan sát nội dụng của tờ giấy.

(Mà, cũng chẳng thể trách được.)




Nội dung (của tờ giấy mà tôi đã viết ra):

~ Dịch vụ cho thuê Phục hồi sư ~

*Nhận đi nhiệm vụ. Nhận đi hầm ngục. Mức giá thu theo đánh giá độ khó của nhiệm vụ, hầm ngục.

Hạng F - 1 đồng sắt

Hạng E - 5 đồng sắt

Hạng D - 5 đồng đồng

Hạng C - 5 đồng bạc

Hạng B - 1 đồng vàng

Hạng A - 10 đồng vàng


Hạng S - 25 đồng vàng

>Xin hãy liên hệ trực tiếp với Phục hồi sư Masha hoặc nhân viên Hội.




"Tôi nghĩ rằng mức giá này phù hợp. Tôi không yêu cầu chia phần thưởng từ nhiệm vụ. Chỉ nhận thù lao khi được thuê thôi."

"...Có lẽ vậy." Chị Marisa bối rối gãi gãi sau tai "Được rồi, chị sẽ giúp cô bé dán nó lên bảng thông báo của Hội."

(Như vậy là mình đã hoàn thành bước đầu tiên.)

Bây giờ chỉ việc chờ đợi nữa thôi.

Nhưng trước đó tôi sẽ giải thích về ý tưởng lần này.

Tôi nghĩ ra được ý tưởng trên cũng là nhờ vào hệ thống của Giáo hội.

Dựa trên thiết lập của The World of Fantasy.

Phục hồi sư là một nghề nghiệp khan hiếm. Người sinh ra sở hữu nghề nghiệp Phục hồi sư chiếm tỉ lệ rất nhỏ. Trong 10000 người nếu may mắn sẽ có 1 người sở hữu nghề nghiệp Phục hồi sư được sinh ra.

Giáo hội cho rằng. Phục hồi sư chính là Sứ đồ đến từ Thiên giới. Khả năng chữa lành vết thương, bệnh tật của Phục hồi sư chính là phép màu mà Thần linh ban tặng. Giáo hội không ngừng tìm kiếm và thu nạp Phục hồi sư trên thế giới cũng là vì bắt nguồn từ giả thuyết này.

Tất nhiên, Giáo hội không miễn cưỡng. Gia nhập Giáo hội không có nghĩa là Phục hồi sư bắt buộc phải trở thành (nữ) tu sĩ và mất đi quyền tự do.

Dưới danh nghĩa là một thành viên của Giáo hội, Phục hồi sư hoàn toàn có thể đăng ký thẻ và hoạt động như một mạo hiểm giả; trở thành kỵ sĩ trong Kỵ sĩ đoàn; ngồi vào vị trí Phục hồi sư phục vụ cho cung điện; vân vân...

Chỉ là, khi nhận được thông báo khẩn cấp từ Giáo hội, Phục hồi sư trực thuộc Giáo hội có nghĩa vụ phải trở về Giáo hội. Ngoài ràng buộc này thì không còn quy tắc nào đặc biệt nữa.

Vậy thì, điều tôi muốn nói ở đây là gì?

Giáo hội thật chất đã lập ra được một hệ thống phân phối lực lượng lớn.

Không những thế, đây còn là một hệ thống mang tính chất Win-Win (đôi bên cùng có lợi).

Phục hồi sư trực thuộc Giáo hội xuất hiện ở khắp mọi nơi trên thế giới. Nghĩa là, danh tiếng của Giáo hội cũng sẽ được lan truyền. Danh tiếng của Giáo hội được lan truyền, nghĩa là mức độ tin tưởng dành cho Phục hồi sư trực thuộc Giáo hội từ những người xung quanh cũng sẽ tăng cao.

Điều tôi đang muốn thực hiện cũng tương tự như vậy.

Đầu tiên, tôi sẽ không tham gia vào bất kỳ một tổ đội nào.

Tiếp đến, tôi sẽ thiết lập một mức giá đáng ngờ.

Có lẽ những mạo hiểm giả hạng cao sẽ nghĩ tôi là một thiếu nữ có vấn đề về đầu óc. Nhưng khả năng những mạo hiểm giả hạng thấp cảm thấy hiếu kỳ là rất cao.

Hạng S giá 25 đồng vàng. Trong khi đó hạng F chỉ là 1 đồng sắt. Chắc hẳn họ sẽ cảm thấy hiếu kỳ và muốn thử nghiệm dịch vụ của tôi.

Thế rồi, từ hạng F sẽ truyền đến tai hạng E, từ hạng E sẽ lan dần đến hạng D và sau đó sẽ mở rộng đến các thứ hạng còn lại.

Xây đựng lòng tin và lan truyền danh tiếng. Một phương thức hay ho như vậy, ngại gì không trộm về dùng thử, đúng không?

"Chị đã dán giúp cô bé rồi. Cô bé có cần gì khác không?"

"Cảm ơn chị. Không còn gì nữa. Ngày hôm sau nếu có liên lạc gì nhờ chị thông báo giúp tôi."

"Chị biết rồi. Nếu có người thuê, chị sẽ thông báo."

Nói lời chào tạm biệt với chị Marisa, tôi rời khỏi Hội.




(Thật kỳ lạ...)

Đã 3 ngày trôi qua rồi mà vẫn chưa có một bóng ma nào đến tìm tôi.

(Mà, ngoài chờ đợi ra thì mình còn làm được gì nữa...)

Quả nhiên tôi có đôi chút mất tự tin.

(Thêm một vài ngày nữa mà không thành, chắc mình phải đến Giáo hội xin gia nhập.)

Với khả năng hiện tại của tôi chắc hẳn Giáo hội sẽ vui mừng chào đón thôi.

Sở dĩ Masha không gia nhập Giáo hội là vì tự ti về khả năng thấp kém của bản thân. Nhưng giờ đây vấn đề đó đã được giải quyết.

(Dẫu vậy mình vẫn muốn được mời hơn.)

Về cơ bản, Giáo hội sẽ ưu tiên chiêu mộ những Phục hồi sư có danh tiếng. Được Giáo hội chiêu mộ vừa là một niềm vinh dự của Phục hồi sư cũng vừa là để nâng cao danh tiếng của Phục hồi sư đó.

(Tuy vậy, cũng không thể chờ đợi mãi... Thôi, không nghĩ nữa, đi đâu đó thay đổi tâm trạng nào.)

Mấy ngày này tôi đã thử trọ ở những nhà trọ khác. Giá cả tuy có rẻ hơn, nhưng dịch vụ vô cùng tệ hại.

Không có phòng tắm này. Nhà vệ sinh chung nam nữ này. Ngoài giường ra thì không tìm thấy thứ gì khác ở trong phòng này. Nguồn sáng chính là đèn dầu này...

Bất mãn không thể kể hết được. Là một người đã quen với mức sống ở thế giới hiện đại, tôi không tài nào chấp nhận được mức sống thiếu thốn tiện nghi ở những nhà trọ này.

(Quả nhiên, chỉ có nhà trọ Leviathan Đình là đặc biệt.)

Kết quả, sáng hôm nay tôi đã quay về Leviathan Đình và thuê phòng quý tộc. Vậy nên, có thể nói là... hiện tôi đang rất cần tiền. Đây cũng chính là lý do khiến tôi cảm thấy sốt ruột khi chưa có một vị khách nào xuất hiện.

Ma thạch? Cái đó thì không được. Nếu bán hết đống ma thạch trong , hạng của tôi chắc chắn sẽ nhảy vụt lên S. Giả như làm thế, tôi sẽ bị người khác nghi ngờ gian lận. Hơn nữa, như vậy sẽ chẳng thú vị chút nào.

Nghiễm nhiên tôi sẽ bán chúng rồi. Tuy nhiên, tôi sẽ không bán cho Hội. Lý tưởng nhất trong trường hợp này là bán cho một thương nhân mà bản thân có thể tin tưởng được.

(Ồ, đó chẳng phải là cửa hàng dụng cụ câu cá sao?)

Có vẻ như trong lúc nghĩ ngợi, tôi đã đi về hướng bến cảng.

(Phải rồi! Sao mình không câu cá nhỉ?!)

Do lũ ma vật trên biển mà hiện tại giá thành của hải sản đang leo thang. Sáng nay Kon cũng than phiền về giả cả. Nếu câu được một mẻ cá lớn về tặng cho Kon, biết đâu sẽ được cho phép sờ vào chiếc đuôi bông mềm?

(Quyết định vậy đi!)



"Chỗ nào ngon đây nhỉ~"

Tôi đã lấy kỹ năng trong cây kỹ năng chung. Cộng với chỉ số may mắn (LUK) trên 2800 nữa. Ủa, như vậy chẳng phải tôi sắp trở thành vua câu cá sao?

(Vấn đề là chọn chỗ nhỉ~)

Vì không phải là ngư dân sinh sống ở bến cảng này nên tôi không nắm rõ khu vực được phép câu cá.

(Mừ...)

"Tùy tiện câu vậy."


Đặt thùng gỗ chứa băng và xô nước xuống mép cầu, tôi thả câu.

Về loại cần, dây, móc câu và mồi mà tôi đang sử dụng... tất cả đều là do ông chú đứng trong cửa hàng khuyến khích. À thì, đây là lần đầu tiên tôi câu cá. Trong game tôi câu nhiều rồi, nhưng câu ở thế giới hiện thực thì đây là lần đầu tiên. Nói cách khác thì... tôi là tân thủ.

(Ai mà ngờ được lại có nhiều loại cần và móc câu như vậy...)

0.4 0.5 gì gì đó, tôi hoàn toàn không hiểu. Trong game chỉ có 3~4 loại cần câu, vậy mà...

Nói tóm lại, ông chú khuyến khích gì thì tôi mua đó.

"Ể!?"

(Cắn câu rồi!)

Chắc tầm 3 phút.

Câu cá đơn giản vậy sao?

"Ei!"

(Uwaaa... đây là loại cá gì đây. Trông khá nhớp nháp....)

Nhìn kiểu gì cùng không ăn được...

"...giải phóng th-"

"Này này này! Sao cô lại thả? Numanechi ngon lắm đấy."

Cái tên gì mà nghe có vẻ nhẫy nhụa thế?!

Ủa mà, khuôn mặt này chẳng phải là nam thanh niêm hôm trước sao??

Tại sao anh ta lại ở đây???

"................."

"À, xin lỗi. Chỉ là tôi vô tình bắt gặp cô ra cảng nên tò mò một chút thôi."

(Nghĩa là anh đã bám theo tôi?!) *Áp lực

"Đừng hiểu nhầm, đừng hiểu nhầm. Tôi chỉ cảm thấy thắc mắc không biết một cô gái bịt mắt sẽ câu cá như thế nào thôi."

(...ra là vậy.)

Lý do tạm có thể chấp nhận được.

Nếu là tôi có lẽ tôi cũng sẽ cảm thấy tò mò.

"Vì tôi sử dụng kỹ năng nên vẫn có thể nhận biết những thứ chung quanh."

"Thế à..."

Bầu không khí khá tồi tệ. Nhưng không phải là lỗi của tôi đâu nhé!

"Mà, cảm ơn vì đã chỉ cho tôi biết loại cá này có thể ăn được."

Tôi tháo móc câu ra khỏi miệng cá và cho nó vào trong xô.

"Cơ mà, cô giỏi thật đấy. Ngay phát đầu tiên đã câu được Numanechi."

Nam thanh niên cười trừ, gãi gãi đầu.

"Loại cá này hiếm sao?"

"Khá hiếm đấy. Bình thường Numanechi ở sâu bên dưới đáy biển. Rất hiếm xuất hiện ở khu biển gần đất liền này."

Vì không rành rọt về cá của thế giới này, nên tôi vẫn chưa hiểu Numanechi là giống cá xịn xò ra sao. Nhưng nếu nam thanh niên này đã nói đến thế, thì hẳn là do chỉ số may mắn trên 2800 của tôi rồi.

"Ei~"

"......."


Chết giẫm, tại sao không nói gì đi chứ?!

"A, cắn câu rồi!"

"Nhanh thật!!"

Nam thanh niên thậm chí còn cao hứng hơn cả tôi.

"Hây!! ...lần này là gì nhỉ?"

"Chẳng phải là Dookufuugu sao! Tại sao lại câu được giống cá hiếm này ở gần cảng chứ?!"

"Dookufuugu...?"

Dookufuugu không lẽ là cá nóc à? Trông nó cũng khá giống.

"Dookufuugu tuy sở hữu mãnh độc chết người nhưng nếu biết cách xử lý đúng chuẩn sẽ cho ra món cá rất ngon đấy!"

Nam thanh niên nói nhanh như máy. Như vậy cũng đủ hiểu anh ta cao hứng như thế nào trước Dookufuugu.

Nhân tiện, tôi cũng rất thích ăn sashimi cá nóc.

"Anh biết cách xử lý không?"

"Tất nhiên. Tôi có giấy phép hẳn hoi đấy!"

(Ồ, thế giới này cũng có giấy phép xử lý cá nóc sao?)

À phải rồi, không biết có thể hóa giải được độc tố trong cá nóc không nhỉ?

"Để tôi giúp cô chế biến nó nhé?"

"Như vậy có phiền không?"

"Không phiền đâu. Tôi đang rất rảnh rỗi...."

Tâm trạng anh ta giảm xuống rõ thấy.

Ừm mà... hiện tại không thể ra khơi mà nhỉ.

"Thế, nhờ anh vậy."

"Ồ."

Tôi cho cá nóc vào xô.



Sau đó, tôi đã câu được rất nhiều loại cá quý hiếm. Thuyết chỉ số may mắn ảnh hưởng đến tỉ lệ câu được cá xịn mỗi lúc mỗi trở nên nồng nặc hơn.

"Anh có thuyền không?"

"Có, thuyền ra khơi đánh cá và thuyền câu cá ở vịnh."

Không biết tự lúc nào, chúng tôi đã nói chuyện khá tự nhiên với nhau. Nhờ vậy mà tôi đã biết được thêm một vài thông về nam thanh niên này.

Nam thanh niên này tên là Sandro. Là một người đàn ông có niềm đa mê với biển cả và cá. Gia đình anh ta gồm có anh ta và một cô em gái tên Marena. Sau khi bố mẹ mất, hai anh em nương tựa vào nhau mà sống.

"Tôi muốn sử dụng thử lưới... Nếu được, anh có thể cho tôi mượn thuyền câu cá không?"

"Tất nhiên rồi. Tôi cũng đang không có việc gì làm..."

Xem ra tình yêu dành cho biển cả của Sandro không phải dạng vừa.

"Vậy khi nào đi được?"

"Ngay bây giờ cũng được. Nhưng không thể ra vịnh đâu. Chỉ có để đánh cá ở gần đây thôi."

"Nhờ anh nhé."

"Ồ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận