Phục Hồi Sư Trở Về Từ Vực Thẳm

Cánh cửa gỗ sang trọng được mở ra.
1

Tôi bước vào bên trong và xoay cổ nhìn một vòng.

"Đại sảnh...?"

Câu nghi vấn rơi ra khỏi bờ môi, đúng lúc này mắt tôi dừng lại ở bức tranh được treo ở trung tâm trên chiếu nghỉ của cầu thang.

".........................."

Người phụ nữ trong bức tranh được mô tả bằng những đường nét vô cùng tinh tế. Nhờ vào thị giác, tôi có thể "hiểu" được bà ta là một người xinh đẹp. Nhưng trực giác của tôi lại mách bảo rằng, có thứ gì rất không ổn tỏa ra từ bức tranh kia.

".........!!!"

Mắt tôi và mắt của người phụ nữ trong bức tranh bắt gặp nhau.

(C-Có phải bà ta vừa nhìn mình không?!!!)

*Cạch* *Cạch* *Cạch*

Nghe thấy tiếng động lạ trong không gian tĩnh lặng, tôi ngước đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

(.......búp bê?)

Từ giữa hai song chắn của cầu thang, tôi đã tìm thấy nó. Đó là một con búp bê kiểu pháp tóc vàng mắt xanh. Nó đứng ở giữa hai song chắn và rõ ràng là đang nhìn vào tôi.

*Cạch* *Cạch* *Cạch*

Trong khi não bộ của tôi vẫn chưa kịp xử lý thông tin, những con búp bê kiểu pháp lần lượt kéo đến song chắn.

(C-Cái!)

Này này này này, không đùa đó chứ?! The World of Fantasy có phải là game kinh dị đâu!!! Đừng có tự ý thêm yếu tố kinh dị vào nhé!!!!

"Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha~"

"Hi hi hi, hi hi hi, hi hi hi~"

"Fu fu fu, fu fu fu, fu fu fu~"

Lũ búp bê kiểu pháp nhất loạt phát ra tiếng cười.

"A ha ha ha...."

Tôi cũng cười đáp lại. Nhưng thay vì cảm thấy vui vẻ, tôi chỉ cảm nhận được nỗi kinh hãi đang bao phủ khắp căn phòng.

Và rồi..... nó xảy ra.

Căn phòng bỗng chốc trở nên mục nát, cũ kỹ. Không chỉ nội thất, ngay cả thảm trải sàn, đèn trùm cũng hóa thành những món độ hỏng hóc, nhuốm màu lịch sử. Và đương nhiên, cả bức tranh của người phụ nữ cũng tương tự.

Người phụ nữ trong bức tranh hóa thành xác khô đúng nghĩa. Cặp đồng tử mục ruỗng. Da dẻ nâu đen nhăn nheo. Trang phục cũng rách nát như nùi giẻ.

"Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha~"

"Hi hi hi, hi hi hi, hi hi hi~"

"Fu fu fu, fu fu fu, fu fu fu~"

Giọng cười mỗi lúc mỗi gia tăng.


Vào khoảnh khắc tiếp theo, chúng đồng loạt nhảy lên và lao vào tôi.

"Áaaaaaaaaaaaaaa!"

Tựa như căn phòng, lũ búp bê cũng trở nên cũ nát, bẩn thiểu.

"Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha~"

"Hi hi hi, hi hi hi, hi hi hi~"

"Fu fu fu, fu fu fu, fu fu fu~"

"Kết giới!"

Trước cơn mưa búp bê, tôi vô thức thi triển .

Sau khi giải phóng nghề Sứ đồ, của tôi đã được nâng cấp. Chắc hẳn sẽ không dễ-

"Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha~"

"Hi hi hi, hi hi hi, hi hi hi~"

"Fu fu fu, fu fu fu, fu fu fu~"

Lũ búp bê đã bay xuyên qua kết giới.

"Hảaaaaaaaaaa!!!"
1

Ma thuật!

Tôi bị sốc khi lũ búp bê có thể vượt qua kết giới đáng tự hào của bản thân. Nhưng tôi đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và thi triển thuật thức.

"Flame Sweep!"

Bước sóng đỏ rực làn truyền khắp không gian và biến lũ búp bê kiểu pháp thành tro.

"..........đánh bại được chúng rồi sao?"

Tưởng gì, hóa ra chúng cũng chỉ-

"Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha~"

"Hi hi hi, hi hi hi, hi hi hi~"

"Fu fu fu, fu fu fu, fu fu fu~"

Tựa như một thước phim quay ngược, lũ búp bê vốn dĩ đã hóa ra tro bỗng chốc trở về hình dáng cũ nát ban đầu.

"Kết giới! Kết giới! Kết giới! Hồi phục! Hồi phục! Hồi phục!"

"Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha~"

"Hi hi hi, hi hi hi, hi hi hi~"

"Fu fu fu, fu fu fu, fu fu fu~"

Chết tiệc, không có tác dụng!


Có lẽ vì đây là lần đầu tiên thật sự cảm nhận được nguy hiểm, tôi bắt đầu trở nên hoảng loạn.

(Chạy thôi!)

Bản đồ này hẳn có quy luật của nó, nếu đã không thể tiêu diệt được lũ búp bê thì chỉ còn cách rút lui chiến thuật mà thôi.

Nghĩ là làm, tôi phóng về hành lang bên phải.

"Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha~"

"Hi hi hi, hi hi hi, hi hi hi~"

"Fu fu fu, fu fu fu, fu fu fu~"

Lũ búp bê vẫn đang đuổi theo. Tuy nhiên, chúng không thể bắt kịp tốc độ đã vượt qua con số 1000 của tôi.

"....chúng vẫn chưa đuổi đến........................HẢ?!"

Dừng lại ở ngã rẽ của hành lang, tôi xoay người quan sát. Bất ngờ, từ trong một căn phòng gần đó, lũ búp bê tràn ra như nước lũ.

"Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha~"

"Hi hi hi, hi hi hi, hi hi hi~"

"Fu fu fu, fu fu fu, fu fu fu~"

"Cười cái đầu bọn mày!!!!"

Rẽ trái, tôi vụt tốc chạy.

*Ầm* *Ầm* *Ầm*

Những cánh cửa trên hành lang không ngừng bị đánh sập, lũ búp bê từ đó tràn ra.

(Tụi mày tính kéo đến bao nhiêu con vậy?!!!!)

Ban đầu chỉ là 100~200 con. Thế mà bây giờ, số lượng của chúng đã gia tăng đến mức ngu ngốc.

"Flame Wave!"

Một làn sóng dung nham ập đến nhấn chìm lũ búp bê.

Tôi đã sử dụng ma thuật để cầm chân bọn chúng.

"Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha~"

"Hi hi hi, hi hi hi, hi hi hi~"

"Fu fu fu, fu fu fu, fu fu fu~"

Đúng như tôi nghĩ, chúng đã phục hồi.

Đến cuối hàng lang, tôi rẽ sang phải. Nếu tôi đoán không sai, sau hai ngã rẽ nữa sẽ là đại sảnh.

(Bức tranh đó khá đáng nghi...)


Cứ tiếp tục như thế này thì đằng nào tôi cũng sẽ phải lên tầng hai. Khi đi qua chiếu nghỉ, tôi sẽ thử điều tra bức tranh-

"Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha~"

"Hi hi hi, hi hi hi, hi hi hi~"

"Fu fu fu, fu fu fu, fu fu fu~"

Đúng lúc này, lũ búp bê tràn ra từ hành lang ở đối diện.

"Không lẽ nào!"

Tôi quay đầu về sau và phát hiện ra bản thân đã rơi vào thế gọng kìm.

Ở trước và sau đều là làn sóng búp bê!!!

Tôi bối rối nhìn quanh.

"Chỗ này là?!"

Giọng tôi cao đến bất thường.

Tôi vẫn cho rằng bản thân đang rất bình tĩnh, nhưng xem ra không hẳn là vậy.

Mà quan trọng hơn!

(Đây là cổng dẫn ra sân vườn nhỉ?)

Đại khái, tôi đã đoán được thiết kế của bản đồ này.

Trước làn sóng búp bê kéo đến từ hai bên hành lang, tôi đạp vỡ cửa kính sân vườn và nhảy ra ngoài.

Cứ thế, tôi chạy bán mạng ra giữa sân vườn nơi có đài phun nước.

"Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha~"

"Hi hi hi, hi hi hi, hi hi hi~"

"Fu fu fu, fu fu fu, fu fu fu~"

Từ mồm của con sư tử đóng vai trò phun nước nằm giữa đài phun nước, vô vàn búp bê kiểu pháp được phun ra.

"Không phải như vậy chứ!!!!!!!!!!!!!!"

Đúng lúc này, từ phía sau, trái, phải, và cả phía trước đều bị lấp đầy bởi làn sóng búp bê.

Nói một cách gãy gọn, tôi đã bị bao vây hoàn toàn. Không còn đường thoát thân.

"Flame Sweep! Flame Sweep! Flame Sweep!"

Dù tôi có hết lần này đến lần khác thi triển ma thuật, lũ búp bê vẫn không ngừng kéo đến.




[MP: 0/38121]




"Haa...haa...haa...."

Đầu óc tôi bắt đầu trở nên mơ hồ.

"Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha~"

"Hi hi hi, hi hi hi, hi hi hi~"

"Fu fu fu, fu fu fu, fu fu fu~"


Lũ búp bê hồi phục sau khi ngọn lửa đã dập tắt.

"...haa....haa...."

Không thể đứng vững được nữa, tôi ngồi sụp xuống.

"Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha~"

"Hi hi hi, hi hi hi, hi hi hi~"

"Fu fu fu, fu fu fu, fu fu fu~"

(...đến đây là... kết thúc sao...)

Tiếng cười của lũ búp bê như vọng lại từ một nơi nào đó rất xa xăm.

Tôi cố gắng ngước nhìn nhưng vì quá mệt mỏi lên chỉ có thể chống tay thở gấp.

Lúc này, rơi vào tầm nhìn của tôi là con búp bê tóc vàng mắt xanh đang ngước lên nhìn tôi.

Sau khi nó nở một nụ cười ghê rợn, ý thức của tôi rơi vào bóng tối.



(....ủa?! Đây là đâu vậy?!)

Ý thức của tôi bất ngờ thức tỉnh.

Vẫn chưa sắp xếp lại được dữ liệu trong đầu, tôi đứng lên và nhìn xung quanh.

(...ửm???)

Hiện tại tôi đang ở trong một căn phòng? Xung quanh tôi là những dãy ghế. Nhưng nếu chỉ có như vậy thì tôi đã không bất ngờ. Vấn đề là, những chiếc ghế này cao gấp ba lần tôi!

(Hết búp bê... không lẽ đến người khổng lồ!)

Búp bê...? À, đúng rồi! Trước khi mất đi ý thức, tôi đã bị búp bê truy đuổi.

Chúng đi đâu hết rồi?!

Tôi xoay đầu nhìn quan, nhưng không tìm thấy con búp bê nào.

(Phù...)

Thở phào nhẹ nhõm, tôi đưa tay lên định lau trán... thì bất chợt nhận ra có gì đó không đúng.

(Cái gì thế này?)

Ống tay áo của tôi toàn là ren.

Tôi chóng vánh kiểm tra toàn thân mình.

Trên người tôi lúc này là một bộ váy gothic màu hồng ren trắng.

(...ực.....)

Một dự cảm chẳng lành dấy lên trong lòng tôi.

Tôi đưa hai bàn tay về phía trước.

Hai bàn tay của tôi vô cùng nhỏ nhắn.

Nhỏ đến mức làm tôi liên tưởng đến.... tay búp bê.




~ Trạng thái: Lời nguyền của búp bê ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận