Mộc Nhiên mỗi lần uống rượu xong sẽ rất đau đầu mệt mỏi chỉ muốn nằm ì một chỗ, nhưng lúc này cho dù có đau gấp vạn lần đi nữa cô cũng không thể nằm thêm một khắc nào.
Những tiếng động cơ nối tiếp nhau vang lên, một dự cảm không lành ập đến. Mộc Nhiên bật dậy, đưa tay xuống gầm giường mò mẫm khẩu súng nhưng không thấy mới nhớ ra đây là phòng của Lâm Khang.
Cô bước từng bước đến bên cửa sổ, len lén nhìn xuống bên dưới, gần một trăm nam nhân to cao được trang bị súng ống đang vây quanh ngôi nhà. Người đến không có thiện cảm, rốt cuộc là ai?
Là kẻ thù của Lâm Khang hay là của cô?
Mộc Nhiên quay người định sang phòng Lâm Khang xem tình hình nhưng vừa bước đến cửa liền nghe thấy tiếng lên đạn rất khẽ. Cô cảnh giác đứng nép vào trong, hít thở chậm rãi.
Tay nắm vừa kéo xuống, Mộc Nhiên đã thủ thế chuẩn bị tấn công. Cánh cửa được mở toang ra nhưng vẫn chưa thấy ai bước vào, Lâm Khang cũng không thấy Mộc Nhiên nằm trên giường, thận trọng đưa mắt nhìn xung quanh.
Bóng đen in hằn xuống sàn nhà mang theo một chút mùi rượu nhè nhẹ. Lâm Khang vội thu súng, chạy xộc vào trong định nói hai từ "Là em" nhưng chân mới chớm qua vạch cửa đã bị Mộc Nhiên cho một nắm đấm thẳng mặt, cậu giật mình đưa tay ra đỡ, mười lăm phút sau vẫn thấy nhói lòng bàn tay.
- Lâm Khang, có sao không?
- Em không sao, không sao.
Lâm Khang xuýt xoa bàn tay, cũng may khi nãy cậu phản xạ tốt. Nếu không một lực này vào thẳng mặt cậu chắc mười năm sau vẫn còn để lại di chứng.
Mộc Nhiên đỡ cậu dậy rồi đóng cửa lại.
Lâm Khang đến bên cửa sổ nhìn xuống, nói:
- Chị có đoán được là ai không?
- Không rõ là ai nhưng chắc chắn là kẻ thù của Kha Chính Thuần.
- Tại sao?
Mộc Nhiên hừ lạnh một tiếng.
- Tên khốn đó không sợ trời không sợ đất bốn bể là kẻ thù, người muốn giết hắn nhiều vô kể.
Lâm Khang gật đầu nghe chừng cũng thấy hợp lý.
Mộc Nhiên nói xong bỗng chột dạ lo lắng, cô vội móc điện thoại ra gọi cho Kha Chính Thuần nhưng không có tín hiệu.
Lâm Khang ngồi xuống ghế mở máy tính lên, bình thản nói:
- Bọn chúng làm mất sóng rồi. Chị không gọi được cho ai đâu.
- Vậy giờ phải làm gì?
- Em hack lại bọn họ, có điều chị chỉ có thể gọi được cho Tam Vương thôi.
- Có thể làm mất sóng trong phạm vi rộng đến vậy, Hà Thiên Chí cũng làm được, nhưng trên đời này có mấy người được như Hà Thiên Chí? Chắc chắn trên thiết bị của bọn họ chứa một vật làm mất sóng.
Bên dưới đám sát thủ vẫn đang kiên nhẫn bố trí người bao vây mọi ngóc ngách của căn nhà, chỉ cần hai người kia xuất hiện lập tức giết.
- Đội trưởng, có người xâm nhập vào hệ thống của chúng ta.
- Chắc chắn là tên Cien rồi. Mẹ kiếp! Chủ quan quá, ngài ấy đã dặn là phải cẩn thận với hai người này. Một người giỏi dùng súng, một người là hacker.
- Mau, mau thông báo cho mọi người chuẩn bị ở cả hai đầu, lập tức tấn công.
- Rõ!
Brừm... brừm...
Cả hai giật mình nhìn nhau, vội chạy ra cửa sổ nhìn. Quân địch càng ngày càng đông, ước tính phải tới 500 - 600 người.
- Đông như vậy định lấy mạng luôn à? Không phải bắt sống ư?
Mộc Nhiên chợt cảm thấy trong lòng nóng như lửa thiêu, lo lắng sốt cả ruột không biết tình hình của mọi người như thế nào.
Lâm Khang nhanh chóng gập máy tính lại, mở tủ quần áo cầm vội hai khẩu súng rồi kéo cô đi.
- Theo em.
- Phòng bếp dưới tầng có cơ quan tầng hầm dẫn tới gara sau nhà. Bọn chúng có lẽ sẽ không tới đó.
Tiếng bước chân rầm rộ đông đúc của kẻ địch đang ồ ạt tấn công vào nhà. Cả hai căng mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy xuống tầng 1.
Các cửa chính, cửa sổ, ban công đều bị bọn chúng vây chặt. Cửa kính bị vỡ, trong nhà thì tối om, chúng không nhìn thấy người nhưng vẫn hướng phòng bếp chĩa thẳng súng vào mà nã đạn.
- Mau, mau lên! Mau phá cửa!
Tiếng đạn bắn liên tục vào phía phòng bếp, Mộc Nhiên phía trước Lâm Khang phía sau, mỗi người một hướng bắn trả. Hai người lom khom lọ mọ trong ánh bình minh heo hắt, dựa theo trí nhớ của Lâm Khang mà tìm đến phòng bếp.
Cậu vừa mở được công tắc đường hầm lên thì cũng là lúc bọn chúng xông vào ầm ầm. Cả hai nhanh chóng nhảy xuống dưới, chạy một mạch về phía trước.
Mộc Nhiên chạy một hồi thì quay lại nhìn, cảm thấy có điều gì rất lạ lùng, những bước chân dần dần giảm tốc độ rồi dừng lại hẳn. Cô đứng im một chỗ nhìn trân trân về phía đầu đường hầm.
Lâm Khang cũng dừng lại nhìn theo tầm mắt của cô, nhận ra điều bất thường liền đưa mắt đảo xung quanh. Tầng hầm này cậu không phải xây bằng vật liệu cách âm, tại sao lại không có tiếng động? Khi nãy đám người đó ồ ạt chạy vào dùng súng bắn liên thanh ầm ĩ đổ vỡ hết thảy đồ đạc, sao bây giờ liền ngưng lại?
- Còn ai biết lối đi này không?
Lâm Khang dường như đoán được suy nghĩ của Mộc Nhiên, điều đó là không thể nào. Toàn bộ người xây dựng đường hầm bí mật này đều là những người đáng tin cậy nhất trong Cự Nhiên, trước giờ không có người ngoài đặt chân đến, chẳng lẽ Cự Nhiên lại có nội gián?
- Rất có thể bọn chúng đã chờ sẵn ở phía bên kia rồi. Nếu bây giờ đi ra nhất định sẽ trúng bẫy của chúng.
Lâm Khang chau mày:
- Dưới này không có sóng, không cách nào liên lạc được.
Hai người lững thững tới gara, vừa đi vừa nghĩ cách báo tin về tổ chức hoặc tìm cách thoát thân. Ngày trước Lâm Khang cho xây đường hầm này với mục đích là để tìm đường lui, cho nên đã đặc biệt lắp đặt hệ thống vô hiệu hoá tất cả các thiết bị điện tử vì sợ kẻ khác tìm ra được, không ngờ chính sự phòng vệ đó đã khiến cậu lâm vào ngõ cụt.
Mộc Nhiên mở cốp xe lấy toàn bộ vũ khí vứt cho Lâm Khang ra hiệu cậu kiểm tra đạn dược còn mình thì miệt mài chế tạo thuốc nổ. Mặc dù đã bị Kha Chính Thuần tịch thu không ít đồ nhưng cô vẫn liều mạng giữ lại một ít để dùng phòng khi có chuyện.
Cô đặt bọc thuốc nổ hẹn giờ 10 phút bên trong, cầm lấy chiếc đồng hồ liên lạc đeo vào tay, lưu luyến nhìn lại thật kĩ càng chiếc xe đã cùng mình đi đến rất nhiều nơi. Ngày trước cô thích mọi chiếc Ferrari, còn bây giờ chỉ thích mỗi chiếc Ferrari này. Cho dù sau này có thêm một chiếc Ferrari màu trắng giống hệt thế này nữa, cô cũng không còn yêu thích tuyệt đối nữa rồi.
Mộc Nhiên thở dài bật chế độ tự động lái, đóng cửa xe lại nhìn theo bánh xe lăn mỗi lúc một xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...