Kha Chính Thuần trừng mắt nhìn ba tên còn lại, bọn chúng từ nãy đã xả đạn không ngừng nên giờ đã hết, hiện tại đang nhanh chóng quay về chỗ đồng đội để nhặt súng.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Ba phát súng liên tiếp vang lên, Kha Chính Thuần giật mình quay người ôm chặt Mộc Nhiên lấy lưng che cho cô.
Nhưng một giây, hai giây, ba giây sau đều không thấy động tĩnh gì. Hắn ta quay lại thì thấy ba tên đó đã chết, nhìn lên trên cách đó không xa là mấy chục chiếc máy bay chiến.
Kha Chính Thuần liền bế Mộc Nhiên đi ra chỗ máy bay.
Theo chỉ thị, một chiếc máy bay tiếp đất, những chiếc còn lại vẫn ở trên không trung. Chiếc máy bay này chỉ có hai người, một là Tứ Long Kỳ, hai là Lưu Trọng.
Tứ Long Kỳ vội vàng chạy ra nhìn thấy Kha Chính Thuần máu chảy đầm đìa còn ôm Mộc Nhiên đã ngất, cậu bặm môi quỳ xuống hô to:
- Lão đại!!!
- Là tôi vô dụng, đã đến chậm rồi!
- Kha lão đại, người cần chữa trị gấp! – Lưu Trọng cũng giật mình nhìn.
Kha Chính Thuần không nói gì, mặt mày giận dữ bước lên máy bay, hất hàm:
- Nhanh lên!
Tứ Long Kỳ nhanh chóng lái về căn cứ của Ngạc Kinh, gấp gáp gọi cho Phương Lục Nghi.
"Tứ Vương, cô mau đến căn cứ của Ngạc Kinh tại thành phố Cơ Long, Kha.... Kha Chính Thuần và Nhất Vương đang bị thương nặng!"
Phương Lục Nghi không nói câu gì liền cúp máy, có vẻ rất giận dữ.
Khi nãy Tứ Long Kỳ định buột miệng nói Kha lão đại, cũng may Kha Chính Thuần liếc nhìn ra hiệu cậu ta thay đổi cách xưng hô.
Máy bay hạ cánh ngay trong sảnh của căn cứ, những chiếc còn lại về đúng chỗ của mình.
Nhìn thấy Lưu Trọng, tất cả cúi đầu:
- Lão đại!
- Kha tổng, đi theo tôi! – Lưu Trọng kính cẩn cúi đầu nói.
Kha Chính Thuần ôm Mộc Nhiên bước xuống, lãnh đạm nhìn bọn họ làm ai nấy trong thoáng chốc đều rùng mình.
Lưu Trọng dẫn hai người vào một căn phòng trang hoàng đẹp đẽ. Kha Chính Thuần cẩn thận đặt Mộc Nhiên xuống giường.
- Kha tổng, người cũng bị thương rồi. Mau để thuộc hạ của tôi chữa trị! – Lưu Trọng lo lắng nói.
- Mang nước nóng và khăn lại đây! – Hắn sầm mặt.
Lưu Trọng hất hàm nhìn thuộc hạ, ra hiệu làm theo những gì hắn nói.
Hắn nhúng chiếc khăn vào nước ấm, sau đó vắt kiệt, nhẹ nhàng lau người Mộc Nhiên. Lấy vải quấn vào vết thương để máu ngừng chảy.
Lưu Trọng và Tứ Long Kỳ đứng người, từ trước đến nay lão đại bọn họ có bao giờ quan tâm đến phụ nữ đâu? Lão đại bọn họ cũng có vẻ mặt lo lắng và cử chỉ dịu dàng ấy sao?
- Tất cả các người ra ngoài, ngoại trừ Phương Lục Nghi, không kẻ nào được phép bén mảng đến đây!
- Tôi rõ rồi! – Lưu Trọng đứng thẳng người nói.
- Cho người của ông chữa trị cho Tứ Long Kỳ!
- Chừng nào người chưa được chữa trị, tôi cũng sẽ không chữa trị - Tứ Long Kỳ dứt khoát đáp – Xin lỗi, việc này không thể nghe theo người!
Kha Chính Thuần không nói gì, tất cả đều ra ngoài.
Kha Chính Thuần nhìn chằm chằm Mộc Nhiên, lại nhớ lại vụ việc khi nãy, rõ ràng cô đã mất hết ý thức cả người mềm nhũn vậy mà lúc đó lại đẩy hắn ra lãnh trọn hai viên đạn.
Càng nghĩ lại, sắc mặt Kha Chính Thuần lại càng khó coi.
Hắn sai rồi, lẽ ra không nên để cô ngồi máy bay như vậy mà chủ quan không thèm đưa người đi theo sau bảo vệ. Hắn tức giận nắm chặt tay, các vết thương trên người lại càng chảy nhiều máu, ngay cả một người phụ nữ hắn cũng không bảo vệ được mà ngược lại lại để cô ấy bảo vệ mình.
Phương Lục Nghi đang ở New York, nhận được điện thoại liền lập tức dùng máy bay tốc độ loại nhanh nhất sang Cơ Long.
Sau 5 tiếng đồng hồ, Phương Lục Nghi đáp thẳng xuống địa bàn Ngạc Kinh tại thành phố Cơ Long.
Phương Lục Nghi hầm hầm sát khí theo chỉ dẫn của Lưu Trọng xông thẳng vào phòng đến bên Mộc Nhiên, thấy cô sắc mặt nhợt nhạt mồ hôi đầm đìa, vết thương đã được băng sơ qua để cầm máu nhưng vẫn chưa được xử lý nên bị sốt cao.
- Tại sao không chữa trị cho cô ấy? Chết thì sao? – Phương Lục Nghi lo lắng.
- Hai viên đạn không chết được! Tôi không muốn kẻ khác đụng vào người cô ấy! – Kha Chính Thuần tất nhiên không đem mạng sống của Mộc Nhiên ra đánh cược, nếu vết thương nguy hiểm đương nhiên sẽ cho người chữa trị ngay lập tức, còn không sẽ đợi Phương Lục Nghi.
Kha Chính Thuần ngoài mặt bình thản nhưng thật ra trong lòng rất bất an, hắn ta đã ngồi bên cạnh Mộc Nhiên suốt 5 tiếng đồng hồ, đợi khi Phương Lục Nghi đến, các dây thần kinh của hắn mới dãn ra, thở nhẹ nhõm.
- Nếu tôi không tới được? – Phương Lục Nghi cau mày hỏi.
- Là chuyện của Mộc Nhiên, cô tự có cách sắp xếp!
- Ra ngoài! Tôi sẽ cởi đồ cô ấy và phẫu thuật ngay bây giờ! – Phương Lục Nghi hừ lạnh.
- Không cần! Cô cứ làm việc của mình đi! – Kha Chính Thuần vẫn điềm nhiên nói, kéo ghế ra xa một chút, ngồi xuống lãnh đạm nhìn.
Phương Lục Nghi cũng không thèm đôi co với hắn, chuyên tâm điều trị cho Mộc Nhiên.
Phương Lục Nghi cẩn thận tiêm thuốc tê, rồi dùng dao mổ nhẹ nhàng gắp hai viên đạn ra rồi lại cẩn thận khâu vết thương lại. Cô sai hắn đi lấy thêm chậu nước ấm mới, hắn cũng không nói gì chỉ răm rắp làm theo.
Phương Lục Nghi nhẹ nhàng lau hết người Mộc Nhiên sau đó lấy bộ đồ mới do Lưu Trọng đưa mặc cho cô ấy, cẩn thận đắp chăn.
Xong xuôi, Phương Lục Nghi quay phắt người trừng mắt nhìn Kha Chính Thuần.
- Kha khốn kiếp! Mộc Nhiên trước giờ đi máy bay đều phải uống thuốc ngủ. Nguyên do vì sao đừng nói anh lại không biết! Tôi cảnh cáo anh đừng có lấy chuyện đó ra đùa, cô ấy thực sự rất sợ độ cao!
- Tôi biết rồi! Xin lỗi! – Kha Chính Thuần gật đầu. Hắn biết lỗi rồi!
Phương Lục Nghi đi ra ngoài, nhìn Tứ Long Kỳ ngoắc ngoắc tay:
- Cậu, theo tôi!
- Xin lỗi! Tứ Vương, mong cô chữa trị cho Kha Chính Thuần trước! – Tứ Long Kỳ lập tức cúi người nói.
- Hắn ta không xứng! – Phương Lục Nghi nhăn mày.
Kha Chính Thuần rời khỏi phòng Mộc Nhiên, khép cửa lại, nhìn Phương Lục Nghi đang sắp xếp lại mọi thứ nghĩ rằng cô định rời khỏi đây mới lên tiếng:
- Cô không được đi! Đợi Tiểu Mộc tỉnh lại đã!
Phương Lục Nghi nhìn xung quanh không hề thấy một bóng người, có lẽ Lưu Trọng đã ra lệnh cho tất cả thuộc hạ của ông rút lui.
- Tôi đã tiêm thuốc mê cho cô ấy, hiệu lực trong vòng sáu canh giờ, bây giờ lập tức đưa cô ấy trở về Hoa Kỳ!
- Được! Tôi lập tức cho người đi bảo vệ! – Lưu Trọng kính cẩn nói.
Kha Chính Thuần vào trong nhẹ nhàng ôm Mộc Nhiên lên máy bay, quấn chăn quanh người bao bọc lấy cô. Tất cả lên máy bay của Phương Lục Nghi, Tứ Long Kỳ dù bị thương cũng cố chấp ngồi vào vị trí phi công bởi cậu không tin tưởng kẻ khác.
Chiếc máy bay chở họ đi ở giữa, xung quanh là mười lăm chiếc máy bay chiến bay theo bảo vệ, giữ khoảng cách an toàn.
Chuyến bay êm đềm không xảy ra bất kì sai sót nào. Bọn họ đáp thẳng xuống nhà Phương Lục Nghi, đám Kha Chính Thuần vừa bước xuống, đám người Lưu Trọng đứng ở trên cúi người chào rồi quay hướng bay đi.
Nghe thấy tiếng máy bay, Vũ Long từ trong bước ra kinh ngạc nhìn, hết nhìn lên trên lại nhìn xuống dưới, đến khi xác định được Mộc Nhiên đang nằm trong tay Kha Chính Thuần mới giật mình hốt hoảng.
- Đã xảy ra chuyện gì!?
Phương Lục Nghi đi trước dẫn đường cho Kha Chính Thuần, phớt lờ cậu.
Kha Chính Thuần đặt Mộc Nhiên lên giường cẩn thận, khép cửa phòng lại đi ra ngoài, thấy Tứ Long Kỳ đang kể lại chuyện khi nãy.
- Bọn tôi sang Trung Quốc để bàn chuyện làm ăn, vì nghĩ rằng đó là địa bàn của ta nên mới khinh suất không mang theo người nên vừa tới Trung Quốc đã bị tập kích trên không, Kha Chính Thuần và Nhất Vương đã nhảy dù xuống đảo Miên Hoa, còn tôi bay tới Cơ Long liên lạc với Lưu Trọng.
- Là kẻ nào to gan dám động vào Mộc Nhiên? – Phương Lục Nghi trợn mắt giận dữ, tay nắm chặt hằn lên những gân xanh.
- Chuyện này để tôi giải quyết! Tôi để tiểu Mộc ở đây, khi nào cô ấy bình phục nhất định sẽ đem về! Cô chăm sóc cho cẩn thận!
- Không tiễn! – Phương Lục Nghi dửng dưng.
Kha Chính Thuần ra ngoài đóng sầm cửa lại. Tứ Long Kỳ cất cánh lên mới quay ra hỏi:
- Lão đại, về nhà của người chứ?
- Không! Đến nhà lão Q!
Phương Lục Nghi nhìn chằm chằm chiếc máy bay dần khuất bóng, nhíu mày nghĩ ngợi.
"Có thể sai khiến Tứ Long Kỳ xem ra cũng không phải người đơn giản, rốt cuộc thân phận của hắn là gì?"
Tứ Long Kỳ và Kha Chính Thuần đến chỗ của lão Q đã thấy lão chờ sẵn ở đó cùng với bác sĩ.
Vừa thấy hai người liền lập tức ra hiệu cho bọn họ đến bên chữa trị.
Lão Q nhìn Tứ Long Kỳ tỏ ý không hài lòng.
- Xin lỗi, xin lỗi! Là lỗi của tôi! Muốn trách phạt gì cứ làm! – Tứ Long Kỳ vội vàng nhận lỗi.
- Đừng có trách cậu ta! Là tôi sơ suất không đem theo người! – Kha Chính Thuần ngồi im để bọn họ chữa trị.
- Hừ! – Lão Q đưa cho Kha Chính Thuần một tập giấy – Đã tìm ra được kẻ đứng sau, tùy ý người xử lý!
Kha Chính Thuần nheo mắt lại, ánh mắt sâu thẳm tối đen ánh lên tia giận dữ, hai bàn tay đan xen lại với nhau, trầm tĩnh nói:
- Tất cả bọn chúng, một tên cũng không được bỏ sót!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...