Phúc Hắc Yêu Nghiệt

Không khí giữa hai người có chút không thoải mái, Lee Min Young không nói, Phương Lục Nghi cũng không mở lời.

Lee Min Young khẽ hắng giọng, lên tiếng phá vỡ bầu không khí:

- À đúng rồi, bác sĩ Phương, nếu đã chữa khỏi bệnh cho Kiều Thiên Thiên thì việc gì cô phải đưa cho họ thẻ tín dụng? Còn nói sau này muốn chữa trị có thể tới bất kì bệnh viện nào trên thế giới?

Phương Lục Nghi trầm ngâm nói:

- Khi nãy phẫu thuật tôi thấy tiểu Thiên có một số triệu chứng bất thường nên đã hỏi mẹ cô bé, ba của tiểu Thiên chết vì ung thư bạch cầu nên tôi nghĩ căn bệnh này có thể di truyền sang tiểu Thiên. Bệnh này có thể điều trị bằng hóa trị, xạ trị và ghép tủy, có điều cô bé còn nhỏ tôi e sẽ để lại di chứng. Tôi cũng đã căn dặn các bác sĩ để tiểu Thiên tại bệnh viện theo dõi, nếu cần thiết mới phải dùng những phương pháp trên. Hai mẹ con họ bị gia đình bên chồng ruồng bỏ nhưng lại kêu cô Satomi đến giúp đỡ hai người, ý muốn đòi lại đứa cháu đích tôn. Có điều tôi nghĩ sau này khi biết được tiểu Thiên mang bệnh giống ba nó, bọn họ nhất định sẽ lại bỏ rơi hai mẹ con họ. Tôi muốn giúp đỡ cho họ, thế thôi!

Lee Min Young ngạc nhiên, bệnh ung thư còn chưa phát tác mà cô ta đã có thể nhìn ra? Hơn nữa trong ba mươi phút đồng hồ gấp gáp phẫu thuật cho tiểu Thiên, cô ta lại dư thì giờ mà để ý đến các triệu chứng bất thường khác?

Lee Min Young còn chưa kịp lên tiếng thán phục cô, tiếng điện thoại của Phương Lục Nghi đã reo, đó là giai điệu của bản Sonate ánh trăng du dương.

Phương Lục Nghi bắt máy, đầu dây bên kia thều thào nói:

“Phương Lục Nghi, đừng lên máy bay!”

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”

Sau đó tín hiệu bị mất, Phương Lục Nghi điên cuồng bấm nút gọi lại, điên cuồng gào lên: “Vũ Long!!! Vũ Long!! A lô, Vũ Long? Cậu đâu rồi? Vũ Long?!!!”

Lee Min Young không biết chuyện gì xảy ra, cũng không hiểu cô ta đang nói gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Phương Lục Nghi thầm nghĩ đã xảy ra chuyện lớn, còn chưa kịp hỏi han tình hình đã bị cô dúi vào tay chiếc áo blouse rồi chạy một mạch ra ngoài.


Phương Lục Nghi chạy tới chỗ của Lâm Khang vỏn vẹn trong vòng năm phút.

Lâm Khang đang ngồi chơi vui vẻ tại khách sạn, thấy vẻ mặt bất an của cô ngay lập tức chuẩn bị đồ đạc nhanh chóng ra máy bay.

Lâm Khang sau khi cất cánh mới lên tiếng hỏi:

- Có chuyện gì?

Phương Lục Nghi sắc mặt trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy:

- Vũ Long cậu ta xảy ra chuyện rồi!

Phương Lục Nghi gọi điện thoại cho Mộc Nhiên:

“ Mộc Nhiên, cô có biết Vũ Long ở đâu không?”

“ Vũ Long biết tin hôm nay cô về nên từ sáng sớm đã một mình ra sân bay John F. Kennedy để đón cô! Đã xảy ra chuyện gì?”

“ Khi nãy cậu ta gọi cho tôi nói vỏn vẹn hai chữ cẩn thận, tôi còn nghe thấy được ba phát súng, sau đó là bị mất liên lạc, tôi e cậu ta xảy ra chuyện!”

Mộc Nhiên giọng hấp tấp quát lớn:


“ Mẹ kiếp! Tôi lập tức tới đó ngay! Phương Lục Nghi, bình tĩnh đi, cậu ta sẽ không có chuyện gì đâu!”

Mộc Nhiên đang ở công ty cùng Kha Chính Thuần, nhận được cuộc gọi của Phương Lục Nghi ngay lập tức cả hai người nhanh chóng tới sân bay. Kha Chính Thuần lái xe, Mộc Nhiên ngồi phía sau kiểm tra súng ống, để ra hai chiếc súng lục tốt nhất đeo bên người, còn lại súng trường để trong xe.

Phương Lục Nghi bực tức nắm chặt điện thoại:

- Cậu ta không nghĩ rằng tôi đi máy bay riêng nên mới đợi ở sân bay! Là kẻ nào dám đụng đến cậu ấy?

Lâm Khang bình tĩnh một tay lái máy bay, một tay liên lạc cho Viêm.

“ Lập tức cho người tới sân bay John F. Kennedy cứu người!”

Phương Lục Nghi giận dữ:

- Chuyện của Quỷ Vương không cần người ngoài như cậu nhúng tay vào! Gọi người của Cự Nhiên đến khác nào nói với bọn họ rằng cậu chính là Phương Hạo Thiên?

- Đã là lúc nào rồi cô còn để ý mấy chuyện vặt vãnh ấy? Vũ Long là anh em của tôi, chỉ cần như vậy là đủ!

Phương Lục Nghi nghiến răng không nói gì.

Về phía Mộc Nhiên và Kha Chính Thuần, hai người họ vừa bước xuống xe liền vội vàng vào kiểm tra tung tích của Vũ Long. Họ đã tìm suốt ba mươi phút đồng hồ vẫn không tìm ra được Vũ Long, cho đến khi máy bay cất cánh cũng vẫn chưa lần ra dấu vết.


Kha Chính Thuần nhìn xung quann một lượt, nhíu mày:

- Đợi một chút, tiểu Mộc, cô nhìn mấy người ngồi trên ghế băng chờ đó hình như không đúng cho lắm?

Mộc Nhiên đưa mắt theo ánh nhìn của Kha Chính Thuần, phát hiện thêm xung quanh còn rất nhiều kẻ khả nghi.

- Bọn họ đã ngồi đó từ trước khi máy bay cất cánh, hiện giờ máy bay đã khởi hành vẫn ngồi ở đó? Lẽ nào đang quan sát chúng ta sao?

Kha Chính Thuần gật đầu:

- Chúng ta sơ suất quá, có khi nào đã chia làm hai nhóm, một nhóm đưa Vũ Long lên máy bay, nhóm còn lại ngồi đây theo dõi tình hình?

Mộc Nhiên trừng mắt:

- Khốn kiếp! Biết vậy tại sao không nói sớm hơn! Mẹ kiếp!

Kha Chính Thuần giữ chặt tay Mộc Nhiên lại khi cô có ý định tiến gần đến chỗ bọn chúng.

- Bình tĩnh đi! Máy bay cũng đã cất cánh rồi, cho dù có muốn cô cũng không thể cho đặt bom máy bay đâu!

Mộc Nhiên bặm môi nén giận, sao tên khốn này dám nói ra ý định của cô chứ.

- Vậy bây giờ phải làm gì? Đợi ngày an táng Vũ Long sao?

Kha Chính Thuần thở dài, ba phát đánh vào đầu đúng chỉ có hiệu lực trong vòng mấy tiếng đồng hồ, đến lượt Vũ Long lại hết hạn. Lẽ nào mỗi lần người thân của cô ta lâm nguy đều phải nhắc nhở cô ta đánh vào đầu ba phát cho tỉnh táo đầu óc?


- Chúng ta ngồi quan sát họ một lúc, đợi khi nào họ rời đi mới hành động, tránh bứt dây động rừng. Hiện tại họ vẫn đang theo dõi những kẻ khả nghi, nếu bây giờ ra hỏi tung tích của Vũ Long khác nào tự rước họa vào thân? Chúng ta còn chưa biết kẻ địch là ai, mục đích của họ là gì, nếu biết có người đang tìm kiếm Vũ Long nhất định sẽ thủ tiêu cậu ta!

Mộc Nhiên nghiến răng, ngồi phịch xuống ghế băng, hung dữ nói:

- Được! Làm theo lời anh, chúng ta sẽ đợi!

Kha Chính Thuần cũng ngồi xuống bên cạnh, cầm một quyển tạp chí về máy bay ra giả vờ xem nhưng thực chất đang quan sát xung quanh.

Khi bọn lạ mặt để ý đến hắn, Kha Chính Thuần lập tức thay đổi tư thế, một tay quàng qua vai cô, tay còn lại nắm lấy tay cô, ánh mắt phóng đãng, nụ cười giảo hoạt, thì thầm to nhỏ, sau đó mới cố ý nói to để bọn chúng nghe thấy:

- Bà xã à, em sao vậy? Không khỏe sao? Em dạo này xanh xao quá, đừng có biếng ăn làm bảo bảo của anh đói bụng chứ!

Mộc Nhiên tức giận hai mắt long sòng sọc, chỉ hận lúc này không thể đứng lên mà quát rằng: “Kha Chính Thuần, anh muốn an vị ở sân bay sao!?”

Nhưng vì nghĩ đến đại cục trước mắt nên cô đành nhẫn nhịn hắn.

Hai người giữ tư thế tay trong tay, người lồng người thủ thỉ âu yếm nồng nàn hơn mười phút thì mấy tên khả nghi ngồi ở ghế băng đứng dậy, gấp gọn gàng tờ báo lại rồi cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện không có chuyện gì mới đi ra ngoài, ở đó đã tụ tập được khoảng mười tên.

Mộc Nhiên đẩy mạnh Kha Chính Thuần ra khiến hắn suýt ngã nhào xuống đất, lại không quên trừng mắt nhìn hắn.

Hiện cũng không còn kẻ khả nghi, hai người tới quầy lễ tân hỏi lịch trình của chuyến bay đồng thời hỏi tình hình sân bay khi nãy mới biết rằng có xảy ra một vụ náo loạn, bọn họ chỉ nghe thấy có đúng ba phát súng nhưng khi cho người đến kiểm tra lại không thấy bất kì kẻ nào khả nghi.

Mộc Nhiên ngay lập tức thông báo sự việc cho Phương Lục Nghi rồi gấp gáp lái xe về địa bàn, nhanh chóng lái máy bay chiến tới Hàn Quốc.

Mộc Nhiên tuy rất sợ độ cao nhưng hiện giờ gấp gáp không thể chọn lựa cũng không thể dùng máy bay thông thường đi cứu người, cô đành phải tùy ý lên máy bay chiến để Kha Chính Thuần cầm lái, còn bản thân cố gắng tiết chế không nhìn xuống bên dưới, cũng tự dặn mình phải nghĩ đến Vũ Long, trong đầu lúc nào cũng phải nghĩ rằng, chỉ cần cô nhắm mắt, Vũ Long nhất định sẽ chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui