Lâm Khang sau khi nhận được thông tin từ Phương Lục Nghi lập tức giao cho Viêm đi tìm hiểu rồi vội vã quay người hướng phía trực thăng đã được đậu sẵn ở ngoài, có lẽ khi nãy đã hẹn trước. Có điều còn chưa bước được nửa bước đã bị Phương Lục Nghi túm lại:
- Lâm Khang, cậu định đi đâu?
Lâm Khang khó hiểu giật lại áo rồi mới lên tiếng:
- Tất nhiên là về rồi! Viêm sẽ đưa cô về sau, đi chung với tôi không phải quá lộ liễu sao?
Phương Lục Nghi nhếch môi:
- Về? Ai cho cậu về? Mau đi chuẩn bị mọi thứ, chiều nay sẽ xuất phát đến Nagoya, ngày mai tôi có ca phẫu thuật tại bệnh viện Kiyo.
Lâm Khang biết không thể phản kháng, đành phải làm theo lời cô.
Chiếc trực thăng vừa khuất bóng, Viêm không nhẫn nại được quay sang gằn giọng:
- Phương Lục Nghi!!!
Phương Lục Nghi thong thả ngồi xuống ghế sau đó mới tiếp chuyện:
- Hừ! Tôi quả nhiên không lầm! Làm gì có chuyện anh lại không biết gì cơ chứ? Cậu ta phái anh sang Việt Nam tìm tung tích của Phương An Nhiên hơn mười năm nay vậy mà lại không điều tra ra được gì? Hahaha, cậu ta đúng là tin tưởng anh quá mức!
Viêm thở dài bất lực, ngồi xuống bên cạnh cô:
- Vậy cô thì sao? Không phải cũng dấu giếm sự thật sao? Tại sao không kể hết cho cậu chủ nghe? Rằng ngày hôm đó sau khi Liêu Trạch bắt cóc cô chủ đã đưa cô ấy vào cô nhi viện Hải Đường! Rằng năm ấy cô nhi viện Hải Đường bỗng nhiên trong một đêm hơn mười lăm nghìn trẻ mồ côi đều bị sát hại, duy chỉ còn bốn người sống sót, đó là tôi, cô, Mộc Nhiên và Vũ Long. Tuyệt nhiên không có người thứ 5, như vậy chẳng khác gì nói rằng Phương An Nhiên cô ấy đã chết!?
Phương Lục Nghi đương nhiên hiểu tâm tư của Viêm, sau khi thoát ra khỏi vụ thảm sát năm ấy, bốn người các cô chạy mỗi người một hướng, sau này cô mới tìm cách liên lạc với mọi người.
Viêm được Phương gia cứu vớt khi đang lâm vào nguy kịch nên hắn đã thề sẽ trung thành với Phương gia, bảo vệ Phương Hạo Thiên cho đến chết, vì vậy hắn càng hiểu rõ tình cảm của cậu ta đối với chị gái mình.
Năm Phương Hạo Thiên năm tuổi, tiếp nhận chức vị lão đại của Cự Nhiên thay cho ba mình, khi ấy Viêm đã mười một tuổi, được giao cho nhiệm vụ sang Việt Nam tìm tung tích về Phương An Nhiên. Từ đó đến nay đã được hơn mười năm, Viêm không dám nói rằng cô ta đã chết, như vậy Phương Hạo Thiên nhất định sẽ rất đau đớn, chi bằng để cậu ta nghĩ rằng cô ấy vẫn còn sống, hiện tại chỉ là chưa tìm ra mà thôi!
Hai người trầm ngâm một lúc, Phương Lục Nghi bất ngờ lên tiếng:
- Thực ra cô ấy vẫn còn sống!
Viêm bất ngờ quay sang nhìn cô, mặc dù kinh ngạc nhưng vẫn im lặng để cô nói tiếp.
- Ba tháng trước tôi có gặp Liêu Trạch, bên hắn đụng độ với Hoắc Đông và bị trọng thương nặng. Mặc dù Hoắc Đông liên kết với Đông Giác nhưng không có nghĩa ai liên thủ với Đông Giác cũng đều là đồng minh với hắn. Thực ra Hoắc Đông cũng không phải không cho Liêu Trạch một con đường sống, chỉ là để bọn chúng ở đấy tự sinh tự diệt, có thể sống thì sẽ sống, nhưng nếu không sống được chỉ còn chết.
Phương Lục Nghi dừng lại nhấp một ngụm trà mới nói tiếp:
- Liêu Trạch tuy mang tiếng bắt cóc trẻ em nhưng không phải là đồ long lang dạ sói, ngày hôm đấy hắn đã cố tình để Phương An Nhiên vào cô nhi viện Hải Đường rồi tung tin rằng cô ta bỏ trốn mất. Nhưng không lâu sau người của Đỗ Đông Trạch tìm hiểu được cô ấy đang ở cô nhi viện nên Đông Giác đã huy động người giết tất cả trẻ mồ côi tại đó theo cách thức thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Bởi vì không công bố Phương An Nhiên trên báo chí nên việc cô mất tích cũng chẳng ai hay, hơn nữa căn nhà bị thiêu đốt, toàn bộ thông tin hình ảnh liên quan đến cô ta đều bị hủy, người duy nhất biết được khuôn mặt của An Nhiên chỉ có một mình Liêu Trạch.
Tôi có hỏi hắn: "Liêu lão đại, Phương tiểu thư năm ấy bị các người bắt cóc giờ ra sao?"
Hắn ta nhìn tôi một lúc lâu mới nói: "Cô bé ấy vẫn còn sống, hiện đang rất khỏe mạnh! Cô yên tâm, cô ấy giờ đã đủ lông đủ cánh, sẽ không còn kẻ nào dám uy hiếp nữa rồi!"
Tôi hỏi tiếp: "Vậy cô ấy hiện đang ở đâu?"
Hắn ta lắc đầu nói: "Chuyện cô bé ấy còn sống, tôi là người duy nhất biết, giờ cô là người thứ hai, tôi cũng không còn sống được bao lâu nữa, việc này sống để bụng chết mang theo, cô là Tứ Vương của Quỷ Vương, hơn nữa còn có quan hệ với Phương gia, mong rằng cô cũng đừng tùy tiện tiết lộ chuyện này cho kẻ nào biết. Sau này nếu tìm được cô ấy, cho tôi gửi lời xin lỗi đến cô ấy!"
Sau đó hắn hộc máu mà chết, còn đàn em của hắn ta chết hơn nửa chỉ còn một vài người sống sót.
Viêm nửa vui mừng nửa lo lắng, chậm rãi nói:
- Như vậy năm đó không phải bốn người sống sót mà là năm? Vậy cô ấy làm thế nào mà thoát khỏi nơi ấy?
Phương Lục Nghi cau mày suy nghĩ:
- Liêu Trạch nói rằng đã tận mắt chứng kiến Phương An Nhiên chạy thoát khỏi đám người truy sát, có điều thời gian đã lâu nên không còn biết chính xác cô ta ở đâu.
Viêm kích động cười rạng rỡ:
- Lần này giữ cô lại quả nhiên có lời chứ không lỗ. Nếu tìm ra được cô chủ, thiếu gia nhất định sẽ rất vui mừng! Thật tốt quá, cảm ơn cô, Lục Nghi!
- Phương Lục Nghi tôi sống rất đơn giản, nếu đã giúp tôi một lần, tôi sẽ giúp lại một trăm lần, nhưng nếu dồn tôi tới đường cùng, tôi nhất định sẽ làm họ tán gia bại sản chết không toàn thây!
Lục Nghi nhớ như in cái ngày cô bị đưa vào cô nhi viện, bọn trẻ ở đó đã đối đãi cô ra sao, lúc ấy Viêm đã đứng lên bảo vệ cô, cùng với Vũ Long và Mộc Nhiên, ba người họ luôn che chở cho cô. Cũng bởi vì cứu cô mà nhiều lần họ bị thương nặng, Lục Nghi luôn ghi nhớ trong lòng, dù có chết cũng phải bảo vệ họ....
Ba giờ chiều, Phương Lục Nghi cùng với Lâm Khang đã có mặt tại Nagoya, cách bệnh viện Kiyo hơn 300m. Lâm Khang tìm vị trí thích hợp để giấu chiếc trực thăng đi, đồng thời cho người đặt phòng tại khách sạn gần nhất, bố trí nhân lực cùng với vũ khí phòng trường hợp xấu xảy ra.
Phương Lục Nghi nhìn tác phong làm việc của cậu cảm thấy rất buồn cười, đúng là lão đại có khác, mạng sống cũng không hề tầm thường, so với cô luôn luôn tự do tự tại đúng là quá khác biệt.
Trước khi đến bệnh viện, Phương Lục Nghi có thông báo cho các bác sĩ tại đó để họ biết trước tránh xảy ra ồn ào, nhưng khi cô đến đã thấy hai hàng dài bác sĩ lẫn y tá đứng nghiêm chỉnh đợi cô.
Phương Lục Nghi tặc lưỡi, cô đây vốn rất thích khoa trương, nhưng khoa trương như vậy lại khiến cô cảm thấy áy náy bởi bản thân đã không đến đúng hẹn.
Nhìn thấy Lục Nghi, mọi người đồng loạt cúi xuống lịch sự chào cô một tiếng. Cô thở dài bất lực nhẹ nhàng nói:
- Được rồi được rồi. Đừng làm như vậy nữa có được không? Tôi có phải chúa tể hay thần thánh gì đâu chứ? Là lỗi ở tôi, làm mọi người lo lắng một phen rồi, thật xin lỗi!
Trong lúc Phương Lục Nghi đến chào hỏi và gửi lời xin lỗi tới các vị bác sĩ cô mời đến, có nghe qua câu hỏi của một người: "Cô ta là Phương Lục Nghi được mệnh danh là bác sĩ giỏi nhất thế giới? Tôi nghe nói cái danh xưng này là do đi cùng với Swain mà ra! Cô ta có thật là rất giỏi không?"
Khi ấy Lục Nghi có lướt qua nhìn cậu thanh niên ấy nhưng rất nhanh chóng liền quay đi, giả vờ như chưa nghe thấy gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...