Phúc Hắc Yêu Nghiệt

Không như Mộc Nhiên, Phương Lục Nghi có thói quen dậy sớm, thưởng thức trà và đọc tin tức. Cho dù là ở đâu, thói quen này cũng không hề thay đổi.

Hôm nay cũng vậy, cô dậy từ 6 giờ sáng, sửa soạn mọi thứ mới bước vào phòng trà, thản nhiên gọi Viêm phục tùng hệt như chủ nhân của anh.

Phương Lục Nghi ngồi xuống sofa vắt chéo chân một cách cao ngạo, tay chống cằm đọc tin tức hàng ngày. Vụ việc chấn động ngày hôm qua, cả giới hắc đạo không ai là không biết, nhưng tuyệt nhiên trên báo chí không hề đả đụng một câu từ liên quan.

Phương Lục Nghi khẽ cười khẩy, ném tờ báo sang một bên nhân tiện liếc nhìn đồng hồ. Còn đúng hai mươi lăm giây nữa là đồng hồ chỉ điểm 7 giờ.

Phương Lục Nghi cầm tách trà lên, trước khi uống không quên thổi nhẹ, sau đó từ từ nhấm nháp thưởng thức ly trà.

“Rầm!!!”

Phương Lục Nghi còn chưa nhìn mà khóe môi đã nhếch lên cao, đúng 7 giờ không lệch một giây, quả nhiên Phương Hạo Thiên làm việc rất có quy củ, bổn đại tiểu thư đây rất thích.

Viêm đứng bên cạnh nhìn về phía cửa sổ vỡ từng mảnh, cúi gập người:

- Lão đại!!

Phương Hạo Thiên đứng dậy phủi phủi quần áo, ra hiệu cho chiếc trực thăng ở ngoài lui.

Căn cứ của Cự Nhiên rất đặc biệt, là một ngôi biệt thự năm tầng theo phong cách cổ điển kiểu Pháp, tất cả thành viên đều ở tầng 1, còn nơi họ đang đứng là phòng trà ở tầng thứ ba tại căn hộ. Phương Hạo Thiên vì nóng vội nên không hạ cánh, trực tiếp cho trực thăng áp sát vào ban công của căn phòng này rồi nhảy xuống.


Phương Lục Nghi vẫn nguyên tư thế, không hề có dấu hiệu cúi chào, cười nói:

- Phương lão đại đúng là tác phong làm việc hơn người, nói bảy giờ nhất định sẽ không hơn một phút mà đến, cũng sẽ không kém một giây mà xuất hiện.

Phương Hạo Thiên cả đêm qua không chợp mắt được, trong lòng nôn nao hồi hộp, nhìn thấy bản mặt của Phương Lục Nghi lúc này quả thực muốn giết ả, đi đến sofa thở mệt nhọc sau đó mới trả lời:

- Tôi không dám! Tứ Vương của Quỷ Vương, nghe giang hồ đồn đại là kẻ không thể đụng vào, thuộc hạ của tôi đúng là có mắt như mù lại đem cô ra để giễu cợt. Hơn nữa, quen biết cô, nửa năm cũng được coi là nhiều, thời gian dài như vậy tôi cũng không ngu tới mức đem mạng sống của mình ra đùa giỡn, huống hồ là tung tích của chị gái tôi.

Phương Lục Nghi cười thỏa mãn, vừa mới cất lời gọi ba chữ Phương-lão-đại thì nghe thấy Phương Hạo Thiên gằn giọng cằn nhằn:

- Được rồi, được rồi! Đã quen biết như vậy, cô gọi tôi như thường lệ có được không? Tôi chỉ sợ cô quen miệng đến lúc ngay cả trước mặt chị ấy, cô cũng đem ba chữ Phương Hạo Thiên ra mà gọi mất.

Phương Lục Nghi cau mày giả bộ không hiểu:

- Quen biết? Cậu là ai? Là Phương Hạo Thiên, lão đại của Cự Nhiên hay là...

Phương Hạo Thiên tức giận nhưng không làm gì được, nếu cô ta không vừa lòng thì cho dù có chết cũng không chịu hé răng về tung tích chị gái cậu.

- Phương Lục Nghi! Cô... Được, Được lắm! Tôi là Lâm Dĩ Khang, sát thủ cấp cao trực thuộc phân đội EX của Quỷ Vương, cũng là Phương Hạo Thiên lão đại của Cự Nhiên, nói như vậy cô đã hài lòng hay chưa?

Phương Lục Nghi cười thỏa mãn, gật gật đầu.

Viêm không biết từ lúc nào đã thay đổi vị trí ra đứng đằng sau Phương Hạo Thiên, lên tiếng:

- Lục Nghi, tôi thực sự không hiểu làm cách nào cô lại biết được thân phận của cậu chủ? Cậu chủ hành động rất cẩn thận, tuyệt không để lộ sơ hở gì! Hơn nữa từ lúc ba tuổi cậu chủ đã dùng cái tên Lâm Dĩ Khang, tất cả mọi thứ liên quan đến Phương gia đều được xóa sạch, không thể có kẻ khác biết được, cô đã làm thế nào?

Phương Lục Nghi nhấp một ngụm trà mới nói:

- Tôi đã biết cậu ta là Phương Hạo Thiên ngay từ lúc cậu ta gia nhập Quỷ Vương. Chỉ là mục đích của cậu ta tôi còn chưa nắm rõ. Còn về chuyện tại sao lại biết thân phận...

Nói đến đây, Phương Lục Nghi dừng lại một lúc, sau đó cười khẩy nói tiếp:

- Tôi là vợ chưa cưới của cậu ta, lí nào lại không biết mặt chồng tương lai của mình?!

- Hả?!!

Phương Hạo Thiên và Viêm nhất loạt kinh ngạc, đồng thanh.


Phương Hạo Thiên tâm trí rối loạn, như sực nhớ ra điều gì, luống cuống nói:

- Đúng rồi, mẹ từng nói tôi có hôn ước với tiểu thư của nhà Phương Lục, nhưng vì hồi ấy mải mê tìm kiếm tung tích chị An Nhiên mà không để ý. Thật không ngờ người đấy lại là cô?!

Viêm trước giờ lạnh lùng ít nói nhưng trước câu nói của Phương Lục Nghi cũng không giữ nổi bình tĩnh:

- Tôi đi theo cậu chủ từ nhỏ, còn chưa nghe qua chuyện này!

Phương Lục Nghi nhún vai:

- Biết sao được! Cậu ta từ năm tuổi tiếp quản Cự Nhiên rồi nhất quyết ra ngoài tìm Phương An Nhiên, còn tuyên bố rằng khi nào tìm được cô ấy mới quay trở về nhà, mới quay về sống với thân phận Phương Hạo Thiên, cho nên việc chúng tôi có hôn ước chỉ có hai nhà biết. Nhưng cũng không sao, chuyện hôn ước này chỉ cần tôi và cậu ta không đồng ý, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra hết!

Phương Hạo Thiên thở dài, tặc lưỡi:

- Được rồi! Chúng ta vào vấn đề chính đi! Phương Lục Nghi, cô nói xem, cô biết được bao nhiêu về tung tích của chị gái tôi?

Phương Lục Nghi mặt mày nghiêm túc trở lại, nói:

- Bởi vì có chút tò mò nên tôi có điều tra về gia đình cậu. Năm đấy nhà cậu bị thiêu cháy, Phương An Nhiên bị bắt cóc, kẻ thực hiện là Liêu Trạch – trùm buôn bán bắt cóc trẻ em khét tiếng ở Ma Cao. Tuy nhiên người đứng sau giật dây lại chính là Đỗ Đông Triệu – Chủ tịch tập đoàn Hàm Sơ.

Viêm và Phương Hạo Thiên lại nhất loạt đồng thanh:

- Đỗ Đông Triệu?!!

Phương Lục Nghi gật đầu, nói tiếp:


- Đỗ gia và Phương gia có mối thù từ bao đời nay. Hồi ấy Chủ tịch Phương không những chiếm địa bàn của hắn lại còn cạnh tranh các mối làm ăn dẫn đến công ty của hắn bị phá sản. Thực ra công ty hắn bị kiện cáo rất nhiều, nhưng do có mối thù với Phương gia nên hắn mới nhắm vào gia đình cậu, hiện hắn đang ở Malaysia sinh sống và lên kế hoạch trà thù. Chỉ là tôi còn chưa điều tra ra được vị trí chính xác của hắn.

Phương Hạo Thiên nhíu mày khó hiểu:

- Vậy tại sao hắn lại nhắm vào chị tôi? Nếu đã có cơ hội tại sao không giết luôn tất cả mọi người mà lại chỉ đốt cháy nhà rồi bắt cóc chị ấy?

Phương Lục Nghi nói:

- Bởi vì mẹ cậu khó sinh, đến năm ba mươi mốt mới sinh ra chị gái cậu, cho nên cô ấy không khác gì báu vật cả, từ lúc sinh ra đều được bao bọc trong ngôi nhà ấy, ngay cả chuyện cô ấy tồn tại người ngoài cũng không ai biết. Đỗ Đông Trạch vì có gián điệp trong số người của ba cậu nên mới biết điều này, hắn ta vì muốn ba mẹ cậu đau khổ nên mới bắt cóc cô ấy. Nhưng là ông trời có mắt, hai năm sau thì Phương phu nhân hạ sinh cậu. Còn về chuyện ngôi nhà, từ lâu rồi khu đất đó thuộc quyền sở hữu của Đỗ gia nhưng ông nội cậu đã chiếm nó, Đỗ Đông Trạch có lẽ vì thế mà muốn thiêu cháy căn nhà.

Viêm gật gật đầu:

- Theo cô thì bây giờ hắn đang nhắm tới cậu chủ, nhưng vì từ nhỏ cậu chủ chưa để lộ thông tin ra ngoài nên không ai biết, ngoại trừ cái danh lão đại của Cự Nhiên?

Phương Hạo Thiên nói:

- Nhưng Cự Nhiên mạnh như vậy, lẽ nào hắn có kẻ mạnh hơn chống lưng mới dám nhắm vào tôi?

Phương Lục Nghi nhìn Phương Hạo Thiên, cười khẩy:

- Cự Nhiên có rất nhiều kẻ thù, tuy mạnh nhưng nếu các băng đảng khác liên minh lại thì có mười Cự Nhiên cũng không phải đối thủ. Hiện giờ ngang hàng với Cự Nhiên, ngoài Quỷ Vương ra chỉ còn Đông Giác. Rất có thể hắn là người chống lưng cho Đỗ Đông Trạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui