Edit: gau5555
Beta: Bella Ngân
Nhạc Du Du ở trong lúc mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy bên tai không ngừng có người đang nói nhao nhao, tựa hồ còn có người đang gọi tên của nàng. Không khỏi mặt nhăn mày nhíu, vừa định xoay người, đầu giống như đang đụng phải nơi nào, không khỏi “Ai” hét lên một tiếng.
Mở mắt ra, đập vào mi mắt dĩ nhiên là khuôn mặt đang mở ra của yêu nghiệt Lãnh Hạo Nguyệt kia, chỉ là lúc này lại như hoa tàn mưa đập.
“Nương tử, nàng đi đâu vậy? Hù chết Hạo nhi, ô ô…” Lãnh Hạo Nguyệt thấy Nhạc Du Du tỉnh lại, tức khắc liền chui vào trong ngực của nàng, khóc kêu rất thảm thiết a.
“Tướng công?” Nhạc Du Du không thể tin được ngồi dậy, lại phát hiện mình thế nhưng ở trong đình hóng mát sau hoa viên đang ngủ, hơn nữa, vẫn là mặc áo ngủ, “Ta tại sao lại ở chỗ này a?”
“Hạo nhi cũng không biết a, chỉ là, lúc trời còn chưa sáng, Hạo nhi đi nhà vệ sinh, sau khi trở về, nương tử đã không thấy tăm hơi, hù chết Hạo nhi…” Vẻ mặt của Lãnh Hạo Nguyệt kinh khủng, “Ta còn tưởng rằng nương tử đi rồi, không cần Hạo nhi đâu…” khi đang nói chuyện, còn cầm áo choàng ở trong khoác trên người cho Nhạc Du Du.
Nhạc Du Du tức khắc nổi hắc tuyến, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới, ngày hôm qua rõ rang là mình xuất môn tìm Hạo nhi, thế nhưng, về sau lại không biết thế nào liền đang ngủ…
“Xin lỗi a, tướng công, tối hôm qua, ta cũng không biết làm sao vậy…” trong lòng Nhạc Du Du cho rằng Hạo nhi chắc sẽ không nói dối, vì thế, mỗi khi xảy ra chuyện gì, nàng cũng muốn tìm vấn đề từ trên người mình, như vậy khả năng duy nhất lần này chính là nàng mộng du.
Thế nhưng, trước đây sao chưa từng phát sinh qua? Nguyên do hẳng lẽ bởi vì thay đổi thời gian, thay đổi địa điểm? Không nghĩ ra a…
“Nương tử, nương tử?” Lãnh Hạo Nguyệt bất mãn miệng nổi lên, nữ nhân này thế nhưng lại thất thần, không khỏi bất mãn lung lay cánh tay của nàng.
“A.” Nhạc Du Du vội vàng hồi hồn, sau đó nắm ở trên vai Lãnh Hạo Nguyệt, “Tướng công ngoan a, sau này cũng sẽ không thế nữa.” Trong lòng lại âm thầm may mắn, cũng may bản thân mộng du chứ không có bệnh gì khác, chỉ là đổi nơi ngủ mà thôi, nếu như trong mộng du mà phạm tội, không muốn nghĩ đến …
“Cô nương kia nói phải giữ lời nha.”
“Được rồi, ta thề.” Nhạc Du Du vội vàng giơ tay phải của mình lên, vẻ mặt rất thành thực.
“Nương tử thật ngoan.” Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó ở trên má Nhạc Du Du hôn một chút.
“Vương gia, vương phi…” Lúc này, Linh Lung vội vàng chạy tới, “Các người sao vẫn còn ở nơi này? Nên khởi hành thôi.”
“Chết rồi.” Lãnh Hạo Nguyệt vừa nghe xong, thoáng cái nhảy dựng lên, “Nương tử a, hôm nay là ngày tế trời đất a, đã muộn rồi, Lạc thúc thúc sẽ mắng người…”
Nhạc Du Du vừa nghe xòng lại càng hoảng sợ, nàng thiếu chút nữa đem chuyện này quên mất, thật đã làm trễ mất rồi, phỏng chừng phải trở thành tội nhân của toàn bộ thành U Châu, nghĩ tới đây, liền vội vàng đi theo Linh Lung trở về, nàng thế nhưng vẫn còn mặc áo ngủ đâu.
“Tướng công, chàng đi đến tiền thính trước, ta rửa mặt chải đầu một chút, lập tức liền qua ngay a.” Nhạc Du Du vừa chạy vừa hướng về phía Lãnh Hạo Nguyệt ồn ào.
“Uh.” Lãnh Hạo Nguyệt tựa hồ có chút buồn bực gật gật đầu, sau đó xoay người đi về phía tiền thính.
“Nữ nhân đáng thương a.” Lúc này, Trình Dật cùng Hoa Hồ Điệp không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau của Lãnh Hạo Nguyệt, nhịn không được đối diện lắc đầu, rõ ràng là bị người khác điểm huyệt ngủ ném vào trong vườn hoa a, kết quả lại là…
Ngoại trừ lắc đầu cũng cũng chỉ có lắc đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...