Edit: gau5555
Beta: Bella Ngân
Minh Nhu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng thực sự hận không thể giết chết Hoa Hồ Điệp, chỉ tiếc, kiếm pháp của Long Ngâm quá lợi hại, lực chống đỡ của nàng đã bị mất.
Long Ngâm một điểm dấu hiệu hạ thủ lưu tình cũng không có, bốn năm trước hắn đã không thích nữ nhân này, thế nhưng, Lãnh Hạo Nguyệt lại thích, hắn đành nhịn, thế nhưng về sau, Lãnh Hạo Nguyệt vì nàng mà thiếu chút nữa đã đánh mất tính mạng, hắn đã từng một lần muốn đi giết nàng, chỉ tiếc, nữ nhân này lại trốn ở phủ thái tử phủ, hắn lại không thể tự tiện xông vào phủ thái tử, bằng không sẽ mang đến cho Tấn vương phủ nhiều phiền phức, về sau, Lãnh Hạo Nguyệt rốt cuộc cũng tỉnh lại, sự tình nhưng lại có biến hóa…
Hôm nay, là chính nàng tự đưa tới cửa, vậy đừng trách hắn vô tình.
Long Ngâm trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, chỉ là kiếm trong tay càng lúc lại càng nhanh, rốt cuộc, một kiếm hoa đem kiếm của Minh Nhu rơi xuống, sau đó một chưởng đánh vào ngực của nàng.
Minh Nhu tựa như diều cắt đứt dây ngã ngã trên mặt đất, một ngụm máu tươi phun tới.
Long Ngâm sau đó đuổi kịp, bảo kiếm trong tay hướng về phía ngực Minh Nhu đâm tới.
Minh Nhu tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có ám khí phá tan thanh âm, nhất thời một mảnh hàn quang từ không trung hướng về trong viện phóng tới mọi người. Vài người phản ứng đều là dị thường cấp tốc, rất nhanh liền chuyển động thân hình tránh thoát khỏi ám khí tập kích kia, chỉ là, còn có mấy cái ám khí hướng về phía Nhạc Du Du đứng ở cửa vọt tới, điều này làm cho tất cả mọi người vừa nhảy xuống, đã không còn kịp rồi.
Nhạc Du Du không có nội lực, nàng cũng không – cảm giác cái gì dị thường, nhìn Long Ngâm bay tới bay lui thật là bội phục, thậm chí trong đầu có ý niệm muốn bái sư học nghệ.
Thời gian lúc nàng đang hết sức chăm chú nhìn, đã thấy một đạo hàn quang hướng về phía chính mình bay tới, không khỏi sửng sốt, đúng lúc này, bỗng nhiên đã cảm thấy trên lưng căng thẳng, sau đó đã bị người bế lên, xoay tròn một vòng tránh khỏi ngọn phi đao kia, thế nhưng, còn chưa kịp thấy rõ là ai cứu mình, liền một trận buồn ngủ kéo tới, ánh mắt liền khép lại, cái gì cũng không biết.
Cùng lúc đó, một bóng đen từ nóc nhà nhảy xuống tới, cấp tốc ôm lấy Minh Nhu bị thương trên mặt đất, sau đó nhảy một cái lên nóc nhà, liền biến mất ở trong bóng đêm mịt mờ.
Trình Dật cùng mấy người phi thân đuổi theo.
“Đừng đuổi theo.” Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, trong nháy mắt mấy người dừng lại cước bộ, chỉ thấy Lãnh Hạo Nguyệt đang ôm Nhạc Du Du mê man đứng ở cửa.
“Dạ.” Trình Dật cùng Long Ngâm vội vàng khom người cúi đầu, tuy rằng luận về bối phận, hắn là sư đệ, bọn họ là sư huynh, lúc bình thường, bọn họ là bằng hữu, thế nhưng, thời điểm mấu chốt, lễ tiết là một điểm không thể qua loa, dù sao, ở triều đình, hắn là quân, bọn họ là thần, ở võ lâm, hắn là chủ, bọn họ là thuộc hạ.
Lãnh Hạo Nguyệt xoay người về phòng, đối với Minh Nhu, mấy năm nay sở dĩ không có giết nàng, vì còn có một tia thương tiếc, dù sao nàng cũng chỉ là một con cờ mà thôi, thù của hắn, hắn sẽ trả lại kẻ chủ mưu, thế nhưng, đêm nay lúc nàng ra tay hạ sát đối với Nhạc Du, về điểm thương tiếc này cũng đã không còn sót lại chút gì.
Mấy ngày nay ở chung, Nhạc Du Du này tuy rằng không đẹp cũng không ôn nhu, nhưng nữ nhân này có được một trái tim thiện lương, làm cho hắn tham luyến cảm giác ấm áp, hắn chắc là sẽ không cho phép bất luận kẻ nào làm thương tổn đến nàng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...