Edit: gau5555
Beta: lana_chan
Một ngày nào đó tại thế kỷ 21, thành phố thuộc phương bắc của Trung Quốc. Nửa đêm mười hai giờ tại Nhạc gia.
Tôn Thúy Vân bỗng nhiên từ trong mộng tỉnh lại, ngồi dậy.
“Lại mơ thấy ác mộng?” Dưới ánh đèn bàn, Nhạc Thiên Hàng nhìn bà xã liếc mắt một cái, kỳ quái chính là ngày hôm nay lại không có thét chói tai cũng không có toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thế nhưng vẫn xuống giường rót chén nước cho bà xã, từ khi con gái duy nhất của bọn họ Nhạc Du Du không thể tin được mất tích, bọn họ không có cảm giác ngủ an ổn, Tôn Thúy Vân hàng đêm luôn từ trong giấc mộng tỉnh dậy. Bọn họ đã phát động tất cả họ hàng thân thích bạn bè, đồng nghiệp tìm khắp mọi nơi, radio phát thanh báo chí cũng đều đăng tìm người thông báo, thậm chí ngay cả truyền đơn đều phát qua, thế nhưng, một tháng nay, đến một chút tin tức cũng không có, giống như là biến mất trong hư không… Nghĩ tới đây, cũng không khỏi thở dài.
Nếu nói là bắt cóc vơ vét tài sản, thế nhưng đến nay cũng không có nhận được điện thoại gọi điện muốn đòi tiền chuộc nào, hơn nữa, cảnh sát cũng không có nhận được tin tức về thi thể cô gái vô danh nào a…
“Đúng vậy, Thiên Hàng.” Tôn Thúy Vân uống một hớp nước, tâm tình bình phục một chút, bỗng nhiên ôm đồm ở tay ông xã, “Thế nhưng, hôm nay tôi mơ không giống với trước đây, tôi lại mơ về Du Du, hơn nữa, nó nói với tôi thật nhiều…”
“Nha?” Nhạc Thiên Hàng vừa nghe, lập tức chăm chú nhìn Tôn Thúy Vân, “Con nói cái gì?” Phải biết rằng, một tháng nay, Tôn Thúy Vân đều mơ thấy ác mộng, cơ hồ đều là mơ con gái bị giết, bị lừa bán các loại, đây là lần đầu tiên bà mơ thấy con gái nói chuyện.
“Con nói chúng ta không nên lo lắng cho nó, nó là trong lúc vô ý xuyên qua, đến cổ đại …” Tôn Thúy Vân cau mày, tựa hồ cũng chưa tiêu hóa toàn bộ lời của con gái nói.
“Xuyên qua?” Nhạc Thiên Hàng càng không thể tin được há to miệng, “Cổ đại?” Điều này cũng quá hoang đường đi?
“Đúng vậy, con nói như vậy.” Tôn Thúy Vân nhức đầu, trước đây nằm mơ, trong mơ tình cảnh có thể nhớ rất ít, thế nhưng đêm nay trong mộng những điều con gái nói cho bà biết, bà lại phá lệ nhớ rõ ràng, “Nó nói nó đã thành thân, gả cho vương gia, trong bụng đã có cục cưng …”
“Gì?” Nhạc Thiên Hàng vừa mới khép lại miệng lại mở ra, “Vương, vương, vương gia?” Thanh âm đều lắp bắp.
Tôn Thúy Vân gật gật đầu.
“Điều này cũng thật bất khả tư nghị đi?”
“Thế nhưng chỗ này con gái còn nói là, được rồi, ở trong cổ đại con rể trở thành hoàng đế, mà nó chính là hoàng hậu duy nhất …”
Nhạc Thiên Hàng vừa nghe xong, nhất thời tức khắc đâm vào trên gối, mặc dù nói ông đã được trải qua sóng gió to lớn, thế nhưng, tin tức như thế, làm cho ông nhất thời không có phương pháp tiếp thu có được hay không?
“Được rồi, con gái còn nói một chuyện quan trọng.” Tôn Thúy Vân tựa hồ đã tin Nhạc Du Du nói, “Nói là sẽ có người tới thay thế nó chăm sóc dưỡng lão cho chúng ta đến khi lâm chung…”
Đúng lúc này, bỗng nhiên nhìn thấy trong trời đêm ánh đỏ chợt lóe, sau đó dưới trời trên ban công liền truyền đến thanh âm ùm ùm.
Tôn Thúy Vân cùng Nhạc Thiên Hàng nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó cấp tốc chạy vào phòng bếp cầm một cây cán bột đi ra, đi theo phía sau ông xã, ra sân phơi, phải biết rằng bọn họ đã ở đây hơn mười tám năm, cho dù trộm cướp võ nghệ cao cường cũng không có khả năng bắt đầu trở mình…
Đứng ở phía sau cửa qua lớp thủy tinh nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một bóng đen vẫn không nhúc nhích nằm ở trên ban công, nhìn kỹ, lại là một người ăn mặc kỳ quái.
“Chẳng lẽ, người này chính là thay thế Du Du xuyên qua tới đây sao?” Tôn Thúy Vân nhìn ông xã không khỏi kinh ngạc há to miệng, phải biết rằng, người nọ là người mà con gái vừa báo mộng liền xuất hiện ở trên ban công, nào có chuyện tình trùng hợp như thế a?
Mà lúc này Nhạc Thiên Hàng cũng không khỏi không tin.
Lúc Long Ngâm theo đoạn hồn nhai rớt xuống liền cảm giác mình trong nháy mắt lâm vào vô biên vô hạn trong bóng tối, mặc cho hắn giãy dụa thế nào cũng không có cách nào thoát khỏi bóng tối kia.
Bất quá, trong bóng tối lại tựa hồ như nghe thấy được thanh âm của Nhạc Du Du: “Long ca ca, đến thời đại của ta hãy sống tốt nhé, thay ta chiếu cố ba mẹ thật tốt…”
Hắn vừa muốn nói gì, thì phía trước bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng, sau đó liền giống như một con suối lớn hút hắn vào, chờ thời gian hắn tỉnh lại, lại phát hiện mình đang nằm ở trên giường rồi, trước mắt có một nam nữ trung niên đang nhìn hắn không rời mắt đâu, nhưng, không biết vì sao, ánh mắt của bọn họ mặc dù có nghi hoặc, lại làm cho hắn cảm thấy ấm áp.
“Con trai, cháu tên là gì?” Tôn Thúy Vân nhìn Long Ngâm càng xem càng thích, đứa nhỏ này tại sao có thể lớn lên đẹp trai như vậy? Quả thực so với những minh tinh kia, như Lưu Đức Hoa gì đó thật là đẹp hơn nhiều, thật muốn có một đứa con như thế, nhưng thấy khó quá, nghĩ tới đây, nơi khóe mắt nhiều nếp nhăn kia lại càng thêm dày đặc.
Nhạc Thiên Hàng đã xem kỹ người thanh niên này, nhìn trang phục của anh ta là cổ đại, mà sân phơi nhà bọn họ cho tới bây giờ không thuê bất cứ một tổ kịch nào, vì thế, ông cuối cùng cũng tin chuyện xuyên qua này, đứa nhỏ này thoạt nhìn tựa hồ cũng không tệ.
“Ta…” Long Ngâm lúc này đã ngồi dậy, đánh giá chung quanh gian phòng một chút, bố trí rất kỳ quái, đông tây cũng rất kỳ quái… Chẳng lẽ đây là thời đại của Nhạc Du Du đã nói? Bỗng nhiên đã nhìn thấy trên tủ đầu giường một bức ảnh chụp chung, một tay cầm lên, bức họa ở đây làm sao có thể rõ ràng như thế? Sau đó chỉ vào cô gái bên trong hỏi, “Các ngươi quen biết nàng?”
“Du Du là con gái của bác a.” Tôn Thúy Vân tiếp nhận ảnh chụp khẽ thở dài, “Bất quá một tháng trước bỗng nhiên mất tích, cháu có gặp được nó?”
“Nàng là Tấn vương phi.” Long Ngâm lập tức gật đầu, “Lúc này, hẳn là hoàng hậu Băng Diễm quốc thôi…”
Hiện thực cùng cảnh trong mơ chống lại, thế là Nhạc gia triệt để liền tiếp nhận Long Ngâm. Bất quá, ở đây không thể so với cổ đại, không có thân phận thì khó bước ra khỏi nhà, may mắn, Nhạc ba ba nói dù sao cũng đã tham gia chiến tranh kháng Nhật cách mạng lão hồng quân công nông Trung Quốc hậu đại, hiện nay vẫn là tư lệnh viên của bộ pháo binh, giao thiệp vô cùng rộng khắp, vì thế, rất nhanh liền vì Long Ngâm giải quyết thủ tục hộ khẩu, ông xin ý kiến chính thức nhận làm con trai Nhạc gia, cải danh thành Nhạc Tiếu Long.
Thân phận đã có, thế nhưng Long Ngâm này, không, phải là Nhạc Tiếu Long, dù sao cũng là người cổ đại, đối với văn minh hiện đại này vẫn là dốt đặc cán mai a, bình thường tuy rằng tính cách lạnh nhạt, thế nhưng, thực sự đối mặt nhiều sự vật trôi qua chưa từng gặp, vẫn là đạm nhiên không đứng dậy.
Ví dụ như, hắn kỳ quái buổi tối ở đây sao không dùng ngọn nến? Vậy ở trên đỉnh đầu gì đó làm sao lại sáng đâu? Thế là, liền phi thân lên mang bóng đèn lôi xuống, kết quả chính là, cầu chì trong nháy mắt cháy lên.
Ví dụ như, hắn rửa mặt, cái này gọi là vòi nước gì đó chỉ cần ngắt một cái là có nước chảy ra? Chẳng lẽ phía dưới là giếng nước? Thế là, dùng lực một lát, vòi nước bị rút ra, nếu lúc đó Tôn Thúy Vân không ở nhà, phỏng chừng sẽ nước tràn Kim Sơn …
Ví dụ như, hắn lần đầu tiên xem ti vi, bên trong đang chiếu một bộ phim truyền hình cổ trang, hình ảnh là một đám giặc cướp mạnh hơn cướp dân nữ, thế là, hắn phát hỏa, nghĩ gặp chuyện bất bình, kết quả, liền một chưởng, cái ti vi LCD hai mươi bốn inch liền bốc lên khói đen…
Lại ví dụ như, cái gọi là điện thoại di động gì đó tại sao có thể có thanh âm truyền đến? Chẳng lẽ nhỏ như vậy còn cất giấu người ở trong đó sao? Thế là, một di động đã bị hắn một chưởng đánh nát luôn…
Nhung, Nhạc Thiên Hàng cùng Tôn Thúy Vân cũng không có vì vậy mà trách cứ hắn, trái lại luân phiên giáo dục hắn làm sao thích ứng với xã hội này, thậm chí tìm sách giáo khoa tiểu học bắt đầu dạy hắn học một chút.
Một tháng, cũng chỉ một tháng, Tôn Thúy Vân giáo viên dạy cao trung này đã cảm thấy cố hết sức, đứa nhỏ này chuyện đã nhìn qua là không thể quên được, còn có thể suy một ra ba, đầu óc thật kinh người, bà phải vì hắn mời người dạy…
Bà vui mừng a, lại có được một đứa con thiên tài!
Ba tháng sau, Nhạc Tiếu Long đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống hiện đại, thậm chí còn học xong máy vi tính, nửa năm sau, hắn đã học xong toàn bộ chương trình học cao trung, tháng sáu năm thứ hai, hắn tham gia thi vào trường cao đẳng, sau đó xin ý kiến chính thức trở thành sinh viên đại học.
Cuộc sống đại học làm cho Nhạc Tiếu Long mới lạ mà hưng phấn.
Thế nhưng, ngay lúc hắn đi vào trường học, nơi này đã trăm năm lịch sử danh giá thế nhưng lại sôi trào, mọi người chưa từng gặp qua tuấn mỹ phi phàm, khí chất phi phàm như vậy… Dù sao tất cả đều là mỹ nam phi phàm, không, là khốc mỹ nam a? Hắn cơ hồ là chỉ trong một đêm được toàn bộ nữ sinh gọi là bạch mã hoàng tử, cũng vô ý trở thành địch thủ của toàn bộ nam sinh, thế là, đi tới chỗ nào cơ hồ đều là kèm theo tiếng thét chói tai cùng thảo phạt.
Bất quá, Nhạc Tiếu Long chính là Nhạc Tiếu Long, người khác làm sao, dường như không quan hệ đến hắn. Chỉ là, hắn càng lạnh nhạt, mọi người lại càng điên cuồng, chỉ cần là hắn đi đến lớp, chỗ đó cơ hồ đều không còn chỗ ngồi, thậm chí ngay cả hàng lang đều đứng đầy nhìn như nghe giảng bài, nhưng thật ra nữ sinh đến nhìn lén hắn, lại khiến cho thấy giáo mang kính mắt kia lại buồn bực tại sao mình bỗng nhiên được hoan nghênh như vậy? Mấy lần trong lớp học, thiếu chút nữa liền lệ rơi tại chỗ a, ai ngờ về sau có một ngày, đến thời gian đi học Nhạc Tiếu Long cũng không xuất hiện, kết quả phòng học ban đầu đang ngồi chật đầy vị giáo sư kia đang lật danh sách trong nháy mắt, bỗng nhiên liền trở nên trống rỗng, khiến cho vị giáo sư kia ngẩng đầu trong nháy mắt, bởi vì không tiếp thụ được sự đả kích này, trái tim đột nhiên dừng, sau đó liền trực tiếp bị đưa đi bệnh viện, có người nói hiện tại còn chưa có đi ra…
Thế là, nam sinh trong đại học ngồi không yên, lại đi xuống như thế, tất cả mọi người đừng mong tìm bạn gái, người đã có bạn gái cũng sợ bị từ bỏ, vì thế, mọi người chuẩn bị thảo phạt người gọi là Nhạc Tiếu Long. Thế là, theo năm thứ nhất đại học đến năm thứ 4, sinh viện nghiên cứu, thậm chí ngay cả Béo sư phụ ở căng tin cũng gia nhập tiến đến, nguyên nhân chính là, con dâu béo của hắn mỗi lần thấy Nhạc Tiếu Long đều đưa cho anh ta hai cái bánh báo, ban đầu chỉ cho một thìa, nó lại chỉ định cho ba thìa, cứ như thế đi xuống, hắn phải bồi sắp chết.
Ngay tại buổi hoàng hôn rực rỡ, quang đãng đội ngũ đem Nhạc Tiếu Long ngăn ở trong sân hội thao của trường.
Nhạc Tiếu Long nhìn bộ dáng mọi người hận không thể ăn hắn, không chỉ không sợ, trái lại nở nụ cười thản nhiên, nhớ ngày đó một mình đối mặt với mười mấy sát thủ đứng đầu giang hồ còn chưa có sợ qua, lại làm sao có thể sợ những người không có một chút nội lực này đâu? Chỉ là, hắn cũng sẽ không ra tay với bọn họ, càng không dùng võ công đối phó bọn họ, hắn đã thích cuộc sống nơi này, hắn thích mẹ nấu canh cá, thích cùng ba ba đánh cờ vua, thích nữ sinh hoặc lớn mật hoặc ngượng ngùng cho hắn quà tặng, cũng thích nam sinh nào đó hoặc đố kỵ hoặc phẫn hận khiêu chiến hắn… Vô luận là tốt đẹp hay là xấu xí, cũng làm cho hắn cảm thấy chân thực, cuộc sống đích thực sự
Nam sinh lúc này nguyên bản thở phì phì, thời gian nhìn thấy khuôn mặt Nhạc Tiếu Long tươi cười, bỗng nhiên trong nháy mắt đều có hoảng hốt như vậy, dưới trời chiều dáng tươi cười tuy rằng rất nhạt, thế nhưng cũng đẹp như vậy, xinh đẹp khiếp tâm hồn người… Trong lúc nhất thời lại đều quên là tới làm gì.
Đúng lúc này, các nữ sinh nghe thấy tin đã tới, thế là, nguyên một người đối với một tràng diện, liền biến thành một đám đối một đám, đương nhiên, cuối cùng nhất định là nam sinh thảm bại a.
Nhạc Tiếu Long cứ đứng đó như vậy, mỉm cười nhìn tất cả mọi thứ, sau đó ngẩng đầu, nhìn sâu bầu trời màu lam: Du Du, Hạo nhi, ta ở chỗ này sống rất tốt… Các ngươi, được không?
Trên bầu trời tựa hồ lại xuất hiện khuôn mặt tươi cười của riêng Nhạc Du Du.
Mấy ngày nay, chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, chưa từng nghĩ đến Hạo nhi, nhưng lại thường thường vang lên dáng tươi cười của Nhạc Du Du, chân thành mà ấm áp, giống như dáng tươi cười của mẹ, làm cho hắn ở chút bất tri bất giác không hề bài xích nữ nhân, hay là có một ngày, khi hắn gặp phải một nữ nhân đồng dạng có nụ cười ấm áp như thế, hắn cũng sẽ tâm động thôi…
Buổi chiều, Nhạc Tiếu Long nhận được điện thoại, mẹ nói đã làm bánh bao cùng sủi cảo canh cá, thế là, hài lòng trên đường đi về nhà, đang đi đến một đầu đường thì nghe có người kêu cứu: “Cướp túi bắt lấy hắn…”
Sau đó, một nam thanh niên bỗng nhiên từ trong ngõ hẻm bên cạnh chui ra, trong tay cầm lấy một túi nhỏ màu đen, phía sau một cô béo liều mạng đuổi tới, một bên một chạy một bên vừa kêu, chỉ tiếc, thân thể kia quá nặng, không chạy vài bước cũng đã suyễn bất động tức giận.
Nhạc Tiếu Long nhướng mày, giữa ban ngày ban mặt lại cướp đoạt? Không gặp phải thì thôi, gặp chỉ có thể tính hắn không may, chỉ là, không đợi hắn nâng chân, bỗng nhiên một cô gái hét to một tiếng “Đứng lại” liền đuổi tới, mái tóc thật dài buộc theo kiểu đuổi ngựa ở đằng sau vung vung.
Nhạc Tiếu Long vội vàng chạy đi qua hỗ trợ, chỉ là, hắn sẽ không ở trước mặt người khác hiển lộ võ công của hắn, mẹ có nói qua, như vậy sẽ khiến náo động, sau này cũng sẽ không được sống bình an vì thế, hắn cũng dùng chân chạy, chân dài một bước, cũng không dùng khinh công, vài bước liền đuổi theo, sau đó một cước đem kia tên trộm kia đạp ngã xuống đất.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa lúc này cũng đuổi theo, hướng về phía hắn sáng sủa cười, sau đó nắm tay lại liền đánh: “Để cho mày biết không làm người tử tế lại đi làm kẻ trộm, cho mày không học giỏi… Không cho mày biết ánh sáng xán lạn, thì mày cũng không biết tối nay tình là âm…”
Nhạc Tiếu Long nhìn khuôn mặt tươi cười dưới nắng kia, lời nói này giống như đã từng nghe qua, bỗng nhiên liền nở nụ cười, hay là, lúc này ái tình của hắn cũng tới đâu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...