Háo sắc chảy máu mũi
Ầm ầm một tiếng, Bạch Lộ của toàn thân giống như bốc hỏa, mà còn là lửa cao ngút trời.
Mỗi một chỗ trên thân thể đều như thiêu đốt, lập tức có phản ứng.
Ông trời a, không cần trừng phạt ta như vậy a, mỹ nhân trong ngực, lại phải làm bộ như làm như không thấy!
Thế gian còn có chuyện gì thống khổ hơn so với chuyện này sao?
Lâm Quân Tử thấy con nhện bò đi, biến mất vào bụi cỏ trung, cuối cùng cũng yên tâm.
Nói với Bạch Lộ: “Hảo, sợ bóng sợ gió một hồi, ta không sao, để ta xuống đi!”
“Ân!”
Bạch Lộ đang muốn buông Lâm Quân Tử xuống, bỗng nhiên nghe được thanh âm kinh ngạc của Lâm Quân Tử vang lên “Bạch Lộ, ngươi như thế nào lưu máu mũi? Có phải hay không trúng độc quá nặng?” =))
Bạch Lộ thả Lâm Quân Tử xuống, có chút quẫn bách vươn tay đi lau máu mũi, cũng cuống quít gục đầu xuống, che dấu sắc mặt đỏ bừng.
Cứ nghĩ hắn đường đường Bạch Lộ công tử, đại khái chưa từng có như vậy trước mặt người khác mất mặt quá.
Trong lòng hữu khí vô lực mà thở dài:
Mỹ nhân trong lòng, mùi thơm quấn mũi, hương cơ khả xúc, nhưng mà, lại không thể nói không thể động, kìm nén mãi thành thương tổn, không chảy máu mũi mới là lạ a!
Lâm Quân Tử đứng ở trên tảng đá, mặc vào ngoại sam của Bạch Lộ, còn chưa có cài nút thắt, đột nhiên, miệng phát ra một tiếng thét chói tai kinh sợ
“A! Bạch Lộ, mắt của ngươi thấy rồi, phải không?”
Bạch Lộ cả kinh, lại vẫn không nói gì, liền nghe thấy Lâm Quân Tử lớn tiếng hỏi: “Ngươi vừa mới rồi có phải đã thấy con nhện kia đúng kh
ông? Nếu không, ngươi làm sao mà biết nó không phải ngày hôm qua cái loại này có độc của?” (chít ca nhá~~)
Bạch Lộ thầm kêu không tốt, ảo não nhéo đùi một cái.
Cẩn thận mấy cũng có sai sót, cư nhiên dễ dàng như vậy đã lộ ra dấu vết, thật sự là thất bại a!
Mắt thấy giả bộ không nổi nữa, Bạch Lộ làm bộ làm tịch quơ quơ cánh tay trước mắt, làm bộ như vạn phần kinh hỉ mà nói: “Đúng vậy, thật sự a, ta thật sự có thể thấy.”
Bạch Lộ tươi cười đầy mặt chuyển hướng Lâm Quân Tử, nhìn nàng kinh ngạc trừng lớn của ánh mắt giả bộ vui mừng mà nói:
“Độc của ta rốt cục đã được giải, nếu không là vừa vặn bị con nhện kia dọa một cái, còn không biết khi nào thì có thể nhìn thấy a! Đây chính là câu nói kia, thành bởi nhện bại cũng bởi nhện!”
Lại lừa dối tiếp
Sắc mặt Lâm Quân Tử cũng do kinh ngạc mà trở nên cao hứng lại, nàng vui vẻ nhảy đến trước mặt Bạch Lộ, vươn ra hai ngón tay, hỏi Bạch Lộ: “Ngươi xem, đây là mấy ngón tay?”
“Hai ngón!”
Bạch Lộ cười cực kỳ miễn cưỡng, nụ cười so với khóc không khác là mấy.
Lâm Quân Tử lại nở nụ cười phát ra từ nội tâm , trong ánh mắt quang mang lóe sáng như sao.
“Thật sự có thể thấy, thật tốt quá! Lần này ta có thể yên tâm rồi!”
Bạch Lộ nhìn nụ cười động lòng người trên mặt Lâm Quân Tử, trong lòng một trận cảm động.
Sắc mặt càng thêm ôn nhu, hắn thật muốn vươn ngón tay, chạm lên khuôn mặt nàng.
Nha đầu ngốc, ngươi thật đáng yêu!
Lâm Quân Tử lại đột nhiên giống như nhớ tới cái gì , vươn tay túm chặt lấy ngoại sam trên người, chần chờ hỏi Bạch Lộ: “Mắt của ngươi thấy được bao lâu rồi, vừa mới… có hay không nhìn đến ta…”
Nha đầu ngốc này, lúc này mới quan tâm xem chính mình có bị người xem sạch hay không!
Về sau nhất định phải trông nom nàng, miễn cho bị người khác chiếm tiện nghi đi!
Bạch Lộ lập tức chắc chắn nói: “Cũng vừa mới tốt, lúc ngươi nói có nhện, ta bị dọa cho kinh hách, mới tốt lên. Còn lại ta cái gì đều không có nhìn đến.”
Khẩu khí kia, so với nguyền rủa thề độc còn kiên quyết quyết đoán hơn.
“A…, vậy là tốt rồi.”
Lâm Quân Tử không nghĩ nhiều, yên tâm như trút được gánh nặng.
Bạch Lộ mỉm cười rũ mắt xuống, một tia cười xấu xa giảo hoạt bị che dấu thật tốt không còn dấu vết.
____________________________________________________________________________
Bạch Lộ cùng Lâm Quân Tử ở dưới chân núi đợi đúng
Ba ngày này, là ba ngày mà Bạch Lộ cảm thấy yên bình, hạnh phúc, vừa lòng nhất.
Trong ánh mắt ôn nhu nhìn Lâm Quân Tử của Bạch Lộ, trong thế ngoại tiên cảnh tươi sáng mỹ lệ, ý cười của Bạch Lộ từ từ lan ra, tâm sinh cảm ơn
Cảm tạ trời cao, để cho ta có thểvgặp ngươi.
Mà chuyện không hoãn mỹ, khiến cho Bạch Lộ cực kì , vô luận hắn có nói rõ ràng hay ám chỉ, nha đầu ngốc trước mặt vẫn ngây ngô không hiểu, không chút cảm giác, trì độn muốn chết đi được.
Bạch Lộ nhìn về phía mặt trời đang từ từ lặn xuống, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nha đầu ngốc, ngươi bao giờ mới thông suốt đây !
************************
Nam canh nữ dệt?
*Namcầy cấy nữ dệt vải
Sắc trời đã dần tối, Lâm Quân Tử ngồi bên cạnh đống lửa, vẻ mặt có chút buồn bực.
Bạch Lộ lật qua lật lại con cá nướng, có chút kỳ quái hỏi Lâm Quân Tử “Ngươi làm sao vậy? Có tâm sự sao? Như thế nào lại gục đầu ủ rũ?”
Lâm Quân Tử ngẩng đầu, khẩu khí có chút nản lòng nói: “Chúng ta chết ở chỗ này ba ngày, tìm mãi không thấy đường đi ra ngoài.
Tuy nơi này có ăn có uống, nhưng mà nếu muốn nán lại cả đời, kia không phải sẽ chán chết sao?”
Trên khuôn mặt tuấn dật của Bạch Lộ hiện lên một tia mỉm cười, nhu hòa nói: “Ta đúng là không cảm thấy được nơi này có cái gì không tốt, non xanh nước biếc, phong cảnh như họa, lại còn có một tiểu mỹ nữ cùng ta, ha ha, đây là nơi tràn ngập hạnh phúc a!”
Bạch Lộ nhìn lướt qua đầm nước cách đó không xa, tiếp tục nói: “Nếu ở bên cạnh hồ có một căn nhà nhỏ, sống cuộc sống nam canh nữ dệt, như vậy thì hưởng thụ biết bao”
“A?Namcanh nữ dệt? Ngươi cày ruộng ta canh cửi a? Coi như hết! Đó không phải là cuộc sống ta và ngươi có thể trải qua!”
Lâm Quân Tử không cần suy nghĩ, một câu liền phủ quyết.
Bạch Lộ sắc mặt có chút buồn rầu “Bình tĩnh tự tại, vô dục vô cầu, vì sao không phải là cuộc sống ta và ngươi có thể trải qua?”
Lâm Quân Tử gằn từng tiếng thật sự phân tích nói: “Này nam canh nữ dệt là nói về hai người phu thê, nam thì cày ruộng, nữ thì canh cửi, chúng ta là phu thê sao?
Còn có, giống như dáng vẻ yếu đuối này của ngươi, căn bản làm gì có khí lực cày ruộng ! Ta thấy ngươi thêu hoa biệt thì nghe còn được!” ( ha ha
thêu hoa… chuẩn chuẩn )
Bạch Lộ nghe thấy lời này nhịn không được mà phát điên, kính nhờ, vị đại tỷ trước mặt, ngươi thấy ta chỉ có thể thêu hoa được thôi sao ?
Ngươi có thể hay không nhìn thẳng vào một phen, ta là nam nhân a! (khổ thân anh
)
Bạch Lộ còn chưa phản bác lại, đã nghe thấy Lâm Quân Tử hét lớn: “Ai nha, cá cháy, ngươi mau lật qua lật qua a!”
Bạch Lộ đành phải buồn bã chán nản tiếp tục nướng cá, chẳng có tâm tư suy nghĩ gì khác nữa.
- – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - -
Tối nay thời tiết đặc biệt quang đãng,trên bầu trời thăm thẳm, mặt trăng cực lớn đã nhô lên.
Ánh sáng thuần khiết, chiếu lên đất đai sáng rõ như ban ngày.
Vài áng mây nhợt nhạt, tự tại trôi nổi nơi cuối chân trời, thản nhiên nhàn nhã.
Lâm Quân Tử cầm xương cá trong tay, rất không văn nhã mà vứt sang bên cạnh, vừa xỉa răng vừa nói với Bạch Lộ: “Ngươi mau nghĩ cách đi, nếu cứ như vậy nữa, ta chắc sẽ nghẹn chết mất !”
Leo núi gặp nạn 1
“Ngươi mau nghĩ cách đi, nếu cứ như vậy nữa, ta chắc sẽ nghẹn chết mất !”
Bạch Lộ ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, không vội không nóng nảy mà nói: “Ta nghĩ nếu Cửu Nguyệt không có việc gì, hắn sẽ tới tìm chúng ta thôi ? Ngươi đừng vội, chờ một chút xem!”
Bạch Lộ vừa dứt lời, phía trên vách núi đen chợt truyền đến tiếng kêu rất nhỏ, tuy rằng cách một khoảng khá xa, thanh âm cũng rất nhỏ, nhưng mà, Bạch Lộ và Lâm Quân Tử đều nghe thấy.
Là thanh âm của Cửu Nguyệt !
Lâm Quân Tử đột nhiên đứng lên, hưng phấn mở to hai mắt sáng bừng
Miệng nói liền một tràng: “Thật sự, là thật đó, Cửu Nguyệt thật sự tới tìm chúng ta a. Bạch Lộ, ngươi quá lợi hại, có thể đi xem bói làm bán tiên a!”
Lâm Quân Tử vừa nói vừa lôi kéo cánh tay Bạch Lộ, hướng về phía vách núi đen chạy, sự hăng hái hưng phấn tung tăng kia, khiến cho Bạch Lộ cũng vui vẻ nở nụ cười theo.
Cửu Nguyệt quả nhiên cực kỳ đúng giờ, mà còn, chuẩn bị cứu người rất tốt.
Hai sợi dây thừng vừa thô vừa to, rất nhanh được buông xuống từ trên núi.
Kế tiếp, Lâm Quân Tử cùng Bạch Lộ bắt đầu hoạt động leo núi lúc nửa đêm.
Bạch Lộ hình như rất có kinh nghiệm leo núi, leo rất xa, mặt không đỏ tim không đập.
Mà Lâm Quân Tử thì hố lớn.
Leo hai bước, lui một bước.
Lên được một thước, lại rớt xuống hai thước.
Lâm Quân Tử không chịu thua mà cắn răng trèo lên, Bạch Lộ đỡ bên cạnh nàng, thỉnh thoảng kéo nàng một cái.
Bóng đêm cực kỳ đen tối , mỗi góc đá lởm chởm nhô lên đều cực kỳ bén nhọn.
Lâm Quân Tử chậm chạm lại dùng sức kéo dây, khiến cho dây thừng sắp bị phá hỏng.
Nhưng là bóng đêm quá tối, không ai phát hiện.
Đến chỗ lưng chừng vách núi đen , chân của Lâm Quân Tử giẫm hụt một cái, thân thể liền bắt đầu đu đưa.
Sau đó, phía trên liền truyền đến một tiếng “phựt” giòn tan, dây thừng đứt ra.
Lâm Quân Tử thét lên một tiếng kinh hãi, cơ thể hướng về phía dưới vách núi rơi xuống.
Vách núi dốc đứng lởm chởm, nham thạch nhô lên như đao, Lâm Quân Tử ngã như vậy xuống, nếu không chết thì cũng bị thương.
Nàng còn chưa hết kinh hô, đã cảm thấy thân thể được một người ôm lấy.
Đầu được che chở bởi một lồng ngực rộng lớn, hơn nữa thân thể cũng gắt gao dán vào trên người hắn, là Bạch Lộ !
Trong nháy mắt lúc dây thừng bị đứt, hắn đã bỏ dây thừng của chính mình, đem Lâm Quân Tử bảo hộ ôm lấy.
Leo núi gặp nạn 2
Trong nháy mắt lúc dây thừng bị đứt, hắn đã bỏ dây thừng của chính mình, đem Lâm Quân Tử bảo hộ ôm lấy.
Bốn phia tối đen, vươn tay ra còn chẳng nhìn thấy năm ngón tay, cũng chỉ có Bạch Lộ có thị lực hơn người, thấy rõ Lâm Quân Tử rơi xuống.
Hắn ôm chặt Lâm Quân Tử, hai người đồng thời ngã xuống vực.
Sau một trận kịch liệt thiên toàn mà chuyển, Lâm Quân Tử mở mắt, nàng đã bị dọa đến hòn phi phách tán.
Run run rẩy rẩy, nàng cử động thân mình.
Kỳ quái chính là, trên người cư nhiên không có chỗ nào đặc biệt đau đớn, mà dưới thân lại mềm mềm, lại còn cực kì ấm áp.
Sau nháy mắt sững sờ, Lâm Quân Tử liền hiểu ra, đó là thân thể Bạch Lộ.
Nàng lập tức sợ hãi, miệng kinh hô:”Bạch Lộ, ngươi sao rồi ? Ngươi làm sao lại liều chết như vậy a ? Ngươi yếu đuối như vậy, làm sao còn muốn bảo vệ ta a ?”
Vì cứu Lâm Quân Tử, Bạch Lộ vận dụng hộ thể thần công.
Nhưng mà, công lực hắn vẫn chưa khôi phục, phen này rơi xuống, chân khí bị chấn động.
Khí huyết ở cổ họng dâng lên, suýt nữa phun ra một búng máu.
Mạnh mẹ trấn áp xuống, Bạch Lộ miệng ôn hòa nói: “Nói như thế nào ta cũng là nam nhân, so với ngươi khỏe mạnh hơn rất nhiều, ta không thể để ngươi thụ thương!”
Lâm Quân Tử kích động nghĩ muốn ngồi dậy, Bạch Lộ hít vào một hơi vội vàng thấp giọng nói: “Đừng động, chân ta đau quá, hình như gãy rồi!”
Kỳ thật, lúc này, yết hầu dâng lên một trận cuồn cuộn, khiến Bạch Lộ sắp nhịn không được, hắn cắn răng mạnh mẽ chống đỡ.
“A?”
Lâm Quân Tử khẩn trương, tay chân không dám động, vừa nói lại vừa khóc nức nở “Gãy sao? Vậy phải làm sao bây giờ a? Ta đỡ ngươi đứng lên đi?”
Bạch Lộ âm thầm cắn răng, từ từ bình phục sự kích động trong cơ thể, nếu không sẽ không thể khống chế được hơi thở.
Sau đó chậm rãi nói: “Ngươi đừng động, cứ nằm vậy là được, ta từ từ khôi phục thử xem!”
“Ân, nhưng mà, ta đè nặng ngươi a, như vậy chân sẽ càng đau chứ ?”
Lâm Quân Tử lo lắng hỏi han, cũng không dám có động tác gì lớn.
Bạch Lộ cắn răng ôn nhu nói : “Không sợ, ngươi thân thể nhẹ vậy, đè lên ngược còn thoải mái!”
“A?”
Đây là đạo lý gì a?
Lâm Quân Tử nhất thời không dám cong người.
Bạch Lộ chậm rãi điều hòa khí huyết, khí tức còn trong cơ thể cuối cùng cũng đã bình ổn trở lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...