Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta

*nút thắt hình uyên ương
Lâm Quân Tử bừng tỉnh đại ngộ, chậc chậc gật đầu nói: “A ? Đúng là người tốt sẽ được trời phù hộ, vận khí của ta quả thực đã trở lại rồi, thật tốt quá !”
Ánh mắt Lâm Quân Tử vô hạn sùng bái nhìn Bạch Lộ.
“Ngươi thật lợi hại nha, còn có thể nhận biết các loại thảo dược? Ngươi biết xem bệnh sao ? Nếu biết xem bệnh, sau này chúng ta mở một y quán đi! Ngươi làm bác sĩ, ta làm y tá*. Như vậy ta lại có thể rèn luyện lại nghề cũ a !”
Bạch Lộ bị lời nói của Lâm Quân Tử làm cho choáng váng, cái gì mà bác sĩ với y tá ?
Y tá là cái gì ?
Nhìn vẻ mặt hoang mang khó hiểu của hắn, Lâm Quân Tử mới ngộ ra, lời của mình đối với hắn so với thiên thư * chẳng khác nhau mấy.
*văn chương chữ viết khó đọc hoặc khó hiểu.

Thôi bỏ qua đi, nói vậy thôi.
Sắc mặt hớn hở của Lâm Quân Tử bất đắc dĩ trở nên suy sụp.
Bạch Lộ không biết Lâm Quân Tử buồn bực chuyện gì, nhưng mà hắn không đành lòng nhìn Lâm Quân Tử hứng thú bị đả kích.
Giống như là để an ủi, hắn lục lọi trong người, sau đó, lấy ra một đồ vật, đặt lên tay Lâm Quân Tử.
Lâm Quân Tử nhìn thứ đang đặt trên tay mình có chút kỳ quái : “Đây là cái gì vậy ?”
Giữa lòng bàn tay hơi nhọ nhem của Lâm Quân Tử, có một món đồ nhỏ hết sức tinh xảo, nút thắt lớn nhỏ, giống như bạc lại không phải bạc, tựa như ngọc nhưng cũng không phải ngọc.
Hình dáng giống như một con chim nhỏ, toàn thân đều là bạch sắc.
Chỉ có một điểm nhỏ ở đầu chim có màu đỏ, còn hơi hơi nhếch lên.

Mắt của con chim là một khe hổng nhỏ trong suốt.
Trên mặt Bạch Lộ lóe lên ánh sáng thanh minh nhu hòa, khóe môi nhếch lên mang theo một tia hạnh phúc, ẩn chửa một nụ cười sâu kín.
Hắn nhẹ nhàng nói với Lâm Quân Tử:
“Đây là một cái khấu tử, là Trung Sơn chúng ta….là gia tổ chúng ta để lại. Hôm nay vì cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi, tặng nó cho ngươi.”
Lâm Quân Tử chớp chớp mắt, miệng kinh ngạc hô lên: “Là tổ truyền nha ? Thế có phải cực ký quý giá hay không ? Ta không thể nhận được !”
Nói xong, liền đem khấu tử trả lại cho Bạch Lộ.
Bạch Lộ hơi nhíu mày một chút, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú mang chút ủy khuất nói:
“Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo*, ngươi có ân cứu mạng đối với ta, ta chỉ đưa một lễ vật nhỏ như vậy mà ngươi cũng không nhận, ta đây báo đáp ngươi như thế nào đây ?”
*Ân huệ dù chỉ bằng rãnh nước nhỏ, cũng phải báo đáp như suối tuôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui