Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta
Trong lòng Bạch Lộ cảm thấy thất vọng, cũng cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng mà còn có thể trách ai được đây ?
Hắn nhàn nhạt nói: “Đúng, không khách sáo, không cần phải xa lạ !”
Lâm Quân Tử lại sờ xoạng bốn phía, hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây ? Vách núi cao như vậy, trèo lên được không ? Cửu Nguyệt đâu ? Hắn thế nào? Có bị thương không ?”
Bạch Lộ lắc đầu, sau đó mới nhớ ra Lâm Quân Tử không nhìn thấy,bèn nói: “Còn chưa biết hắn ra làm sao, trước lúc xe ngựa rơi xuống, hình như hắn đã nhảy ra khỏi xe, ta đoán chắc là không sao!”
Bạch Lộ giả bộ như bất đắc dĩ nói: “Ta bây giờ chẳng nhìn thấy gì cả, trước cứ nhóm một đổng lửa lên đã, chịu qua đêm nay, ngày mai trời sáng nhìn rõ hẵn nói!”
Lâm Quân Tử vội vàng hỏi: “Nhóm lửa thế nào ? Ngươi có bật lửa sao ?”
Bạch Lộ sững sờ: “Bật lửa là cái gì ?”
Lâm Quân Tử vội vàng câm miệng, Bạch Lộ là người thời đại này, làm sao có thể có bật lửa được cơ chứ ?
Mình sắp điên đến nơi rồi, chẳng biết lựa mồm mà nói gì cả.
“A, ý của ta là, ngươi định nhóm lửa bằng cách nào a ? Đánh lửa ?” Lâm Quân Tử vội vàng ngắt lời.
Bạch Lộ nhu hòa nói: “Ta có mang theo hỏa tập !”
Hai mắt Lâm Quân Tử lập tức sáng lên: “Vậy mau nhóm lửa a, tối om, ta cả mặt ngươi cũng không nhìn rõ a .”
Bạch Lộ cùng Lâm Quân Tử mò mẫm được một bó củi, sau đó, Bạch Lộ lấy hỏa tập trong ngực ra châm lửa.
Nhưng Bạch Lộ và Lâm Quân Tử không thể tưởng tượng được là, mấy cành củi khô dưới vách núi này quá ẩm ướt.
Cho nên một đống lửa hừng hực bốc cháy không có được nhóm lên, chỉ thấy một đám khói trắng bốc lên đầy hung mãnh.
May mắn đống củi còn có ngọn lửa tản mát, yếu ớt bùng lên. Khiến cho Lâm Quân Tử thấy rõ được cảnh vật cách đó nửa thước, cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Lộ.
Bạch Lộ cúi đầu đang châm lửa trong đống cúi, có điều càng châm khói lại càng lớn.
Một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua, thoáng cái đã đem khói đặc thổi tới trong mắt,trong mũi Lâm Quân Tử.
Lâm Quân Tử bị sặc ngay lập tức, ho khan mãnh liệt.
“Ai da, ngươi đây là đang nhóm cúi, hay là đang hun muỗi a ? Khụ, khụ, khói nhiều quá, sắc chết người a !” Lâm Quân Tử ho khan, nước mắt nước mũi chảy hết cả ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...