Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta

Bảy tám đại hán áo đen cùng từ trong ngõ tối vọt ra, đuổi theo chiếc xe ngựa.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả trở nên ồn ào không chịu nổi, những kẻ theo đuôi đều bị chiếc xe ngựa bỏ lại đằng sau.
Trong đêm tối mù mịt, chiếc xe ngựa điên cuồng chạy trên đường lớn trong thành, phi nước đại.
Ngoài dự kiến của Lâm Quân Tử nhất chính là, tiểu quỷ Cửu Nguyệt kia, gặp nguy không loạn, hắn khống chế xe ngựa cực kỳ tốt.
Xe ngựa chấn kinh một đường chạy như điên, vậy mà ở giữa phố xá đông đúc của thành Sâm Châu, lại không có lấy một người bị thương.
Trong xe ngựa không ngừng xóc nảy, Lâm Quân Tử nhìn Bạch Lộ cảm thán nói: “Không ngờ là tiểu tử Cửu Nguyệt kia cũng được việc đấy chứ, so với chủ nhân nhà ngươi còn có khả năng chạy trốn hơn.”
Ngụ ý là, công tử ngươi thật đúng là chẳng được tích sự gì !

Ngay cả chạy trốn cũng không bằng con thỏ chết dẫm kia !
Bạch Lộ chẳng phật lòng chút nào, trên mặt lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, miệng nhàn nhạt nói: “Có thể chạy trốn khỏi người nhà, còn có thể kết bằng hữu, ta đương nhiên là chẳng cần biết thêm gì nữa!”
Lâm Quân Tử hắc hắc nở nụ cười: “Đúng, có thể giúp ngươi trốn thoát thành công, ta coi như làm được một việc công đức. Ha, chờ sau này tìm được một vị cô nương xinh đẹp, đừng quên mời ta uổng rượu hỷ nha !”
Bạch Lộ hơi sững sờ, trong đáy mắt ôn nhuận hiện lên một tia buồn bã vô danh, lập tức cười khổ nói: “Cứ tránh được lần này đã rồi nói sau !”
Chiếc xe ngựa kinh hoàng chạy ra khỏi thành Sâm Chây, dọc theo một con đường đất. tức tốc chạy trốn.
Bóng đêm âm trầm, Lâm Quân Tử xốc màn xe lên, nhìn về phía xa.
Rốt cục, đoạn đường phía sau tất cả dường như đã yên tĩnh trở lại.

Lâm Quân Tử thởi hắt ra một hơi, nói: “Coi như an toàn, không thấy bóng dáng của truy binh nữa, chúng ta trốn được rồi !”
Lâm Quân Tử vừa dứt lời, đã nghe thấy Cửu Nguyệt ngồi đánh xe ở đằng trước nghẹn ngào la hoảng lên: “Ai nha, phía trước không có đường, ta khống chế không nổi rồi, vách núi a…”
Lâm Quân Tử nghe được câu “Vách núi” kia, lập tức kinh hãi đến mức trái tim cũng ngừng đập.
Kháo a, vừa mới khen ngươi biết đánh xe giỏi chạy trốn, bây giờ đã định cho xe ngựa nhảy xuống núi rồi sao ?
Đúng lúc này, thùng xe xóc mạnh một cái kịch liệt.
Lâm Quân Tử không kịp phòng bị, đầu đập mạnh vào nóc thùng.
Trước mắt tối sầm, trong nháy mắt nàng mất đi tri giác, cái gì cũng không biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui