Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta

Lâm Quân Tử lập tức tực giận đầy ngực: “Máu heo? Không được lãng phí? Ngươi cái con thỏ chết dẫm kia, ngươi rõ ràng là mượn cơ hội trả thù riêng !”
Mắt thấy cơn tức của Lâm Quân Tử sắp bốc lên cao, Bạch Lộ vội vàng đứng ra khuyên giải: “Lâm cô nương đừng chấp nhặt với hắn làm gì, vừa rồi Lý Nguyên kia nhắc đến Mộ Dung công tử, cô nương nhận thức sao ?”
Lâm Quân Tử sững sở, không thèm để ý đến Cửu Nguyệt đang cau có, chau mày nói: “Ta không có ấn tượng, không biết hắn là ai ?”
Dừng một chút, Lâm Quân Tử hầm hừ nói: “Tên Mộ Dung công tử này nhất định là một kẻ cực kỳ âm hiểm ác độc, giết ta xong, còn muốn ngón tay ngón chân lỗ tai của ta a! Ta làm sao lại đắc tội hắn sâu như vậy ?”
Bạch Lộ cũng cực kỳ do dự nói: “Không biết Mộ Dung công tử là ai, manh mối đã đứt, bước tiếp theo làm sao bây giờ ?”

Lâm Quân Tử chớp chớp mắt, nói: “Chúng ta theo dõi Lý Nguyên, Mộ Dung công tử đã phân phó hắn giết ta, còn muốn hắn giữ lại ngón tay ngón chân lỗ tai của ta, trong chuyện này nhất định có mục đích gì đó, tên Mộ Dung công tử kia nhất định còn có thể tìm đến hắn, đến lúc đó, chúng ta tất biết Mộ Dung công tử kia là ai !”
Bạch Lộ khẽ gật đầu “Ân, chủ ý này không tệ, chỉ là không biết Mộ Dung công tử này bao lâu mới…”
Cửu Nguyệt đứng một bên có chút lo lắng nói: “Đúng a, còn phải trì hoãn bao nhiêu thời gian a? Công tử, chúng ta….”
Bạch Lộ nhàn nhạt liếc Cửu Nguyệt một cái, Cửu Nguyệt lập tức im bặt.
Lâm Quân Tử có chút tò mò nhìn hai người Bạch Lộ với Cửu Nguyệt, nhớ tới Bạch Lộ có nói qua ý định muốn đi Duyên Châu.

Thế nên, Lâm Quân Tử bèn nói: “Ta biết các ngươi cũng không tiện, chuyện của ta tự mình xử lý là được rồi, các ngươi vẫn là mau rời khỏi chỗ này đi a !”
Nói đến đây, Lâm Quân Tử ôm quyền xoay về phía Bạch Lộ, cực kỳ nghĩa khí giang hồ nói: “Đa tạ công tử mấy lần tương trợ, Lâm Quân Tử ghi nhớ trong lòng, chúng ta từ biệt ở đây, núi cao sông dài, sau này còn gặp lại !”
Bạch Lộ thật không ngờ Lâm Quân Tử sẽ dứt khoát nhanh chóng cáo biệt với hắn như vậy, hơn nữa, trên mặt còn không mang theo một tia lưu luyến.
Khuôn mặt vốn ôn hòa bởi vì lời cáo biệt thẳng thắn này của Lâm Quân Tử mà bịt kín một tầng nhàn nhạt không mấy vui vẻ.
Bạch Lộ còn chưa nói gì, chỉ thấy Cửu Nguyệt khẽ hô một tiếng ” Ai nha, xong rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui