Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta
Máu heo dội đầu.
Lý Nguyên quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu như bị thần kinh “Đúng, đúng, là Mộ Dung công tử, tất cả đều là chủ ý của hắn, ta không biết cô nương làm sao lại đắc tội hắn, ta hỏi tên của ngươi hắn cũng không nói cho ta biết. Cô nương, ta thật không có lòng muốn giết ngươi a ! Ta với ngươi không thù không oán, ta thật không có ý hại ngươi a! Tha mạng, tha mạng a. Đều là Mộ Dung công tử , đều là hắn…”
Có lẽ là do kinh sợ quá độ, có lẽ là do uống quá nhiều rượu, Lý Nguyên nói đến đây, hai tròng mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép, ngã trên mặt đất. chết ngất ngã về phía sau.
Mắt thấy đầu mối duy nhất cũng đã treo, thật sự có hỏi cũng không được gì, Lâm Quân Tử đột nhiên xoay người nhe răng cười với tên nam nhân gầy kia.
Lâm Quân Tử ngoài miệng vẽ đầy máu đỏ tươi , nụ cười dữ tợn này của nàng, lập tức làm cho nam nhân gầy kia hai mắt cứng ngắc, cả người co rút.
Sau đó, một mùi khai khai bay thẳng vào mũi Lâm Quân Tử, tên kia hiển nhiên đã bị dọa đến tiểu ra quần.
Lâm Quân Tử mắc ói a, nàng không thèm suy nghĩ, xòe tay ra, chém một phát xuống gáy tên nam nhân gầy gò còn tỉnh táo kia.
Tên kia cũng cùng chung cảnh ngộ với tú bà, chưa kịp kêu lên một tiếng đã ngất đi.
________________________________________________________________
Ngõ tối phía sau Ý Hương Lâu, Lâm Quân Tử không ngừng cởi ra đống quần áo dính đầy máu trên người, vừa cởi vừa lẩm bẩm làu bàu: “Đáng tiếc bộ giá y* mới như vậy, Đại học sĩ cũng thật là hào phóng, dùng chất liệu tốt như vậy may, kháo, giờ nát hết cả !”
*trang phục của tân nương
Bạch Lộ và Cửu Nguyệt đứng cách Lâm Quân Tử không xa. Nghe thấy Lâm Quân Tử vẫn còn nhớ mãi không quên chỗ tốt của Đại học sĩ, Bạch Lộ có chút nhíu mày.
Lâm Quân Tử đem y phục đã cởi ra ném qua một bên, bất mãn nói với Cửu Nguyệt: “Máu chó này mùi sao mà khó ngửi vậy, ngươi đổ một chút là được rồi, làm gì mà nhúng hết cả vào a ?”
Cửu Nguyệt nhếch miệng: “Máu chó? Đây là máu heo được không ? Ta tốn những năm đồng mới mua được đấy, phải triệt để tận dụng chứ, đổ hết lên. Công tử thường xuyên dạy bảo ta, không được lãng phí a !” ( bạn nhỏ này thù dai dễ sợ…)
Vẻ mặt của Cửu Nguyệt, rõ ràng có thành phần giễu cợt trêu chọc.
Lâm Quân Tử lập tức tực giận đầy ngực: “Máu heo? Không được lãng phí? Ngươi cái con thỏ chết giẫm kia, ngươi rõ ràng là mượn cơ hội trả thù riêng !”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...