Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta

*giàu có bằng cả quốc gia
Lâm Quân Tử “A!” một tiếng, gục đầu xuống tiếp tục gặm ngô, cái gì mà giang hồ đại bang tiểu bang, chẳng liên quan gì đến nàng.
Không khí dần im lặng, chỉ có củi khô trong đống lửa thỉnh thoàng phát ra tiếng “tách tách …” .
Lâm Quân Tử gặm xong một bắp ngô, cuối cùng cũng coi như no bụng , định đi bên dòng suối rửa mặt
Hắn đang quan sát nàng sao?
Trong lòng Lâm Quân Tử không khỏi rùng mình, hắn đang nhìn cái gì?

Ngước mắt lên, nhìn thấy Bạch Lộ đang lặng lẽ ngồi phía đối diện, nhẹ nhàng ôn hòa, ánh mắt có chút đăm chiêu .
Lâm Quân Tử không khỏi rùng mình trong lòng, hắn đang nhìn cái gì ?
Hắn đang quan sát nàng sao ?
Không phải muốn đẩy gánh nặng to oành như nàng đi sao?
Bây giờ, sao lại chủ động chạy tới cứu nàng ?
Chẳng lẽ thật sự là lo lắng sao ?

Vì sao hắn không nhang chóng rời khỏi nơi này ?
Chẳng lẽ không sợ cậu của hắn phái binh bắt lấy hắn sao?
Lâm Quân Tử lắc đầu, mặc kệ , vừa mệt vừa đói, ăn uống no đủ ngủ ngon nói sau.
Dù sao nàng hiện tại hai bàn tay trắng, ngoài tướng mạo còn có thể lấy ra bán ra, còn lại các thứ khác, so với một tên ăn mày cũng chẳng khác là bào, nàng cũng chẳng cần lo lắng .
Thấy Lâm Quân Tử đãăn uống no đủ , Bạch Lộ rũ mắt xuống , lại hơ lửa rồi thêm củi đốt.
Sau đó, thanh âm nhẹ nhàng hỏi: “Ăn no rồi sao ?”
Lâm Quân Tử sờ sờ bụng, tùy tiện nói: “Đúng vậy, tay nghề nướng ngô nướng khoai của ngươi rất khá, về sau ta mà có tiền ,nhất định mời ngươi làm đầu bếp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui