Bạch Lộ vừa nói vừa đưa cho Lâm Quân Tử một bắp ngô nướng chín.
Lâm Quân Tử cao hứng nhận lấy ngô nướng, lấy tay lật đi lật lại rồi thổi thổi, lại bắt đầu ăn như hổ đói vồ mồi.
Bạch Lộ mỉm cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ăn như mèo con của Lâm Quân tử, đáy mắt ảm đạm bất tri bất giác phủ lên một tầng thích thú.
Ăn no, Lâm Quân Tử cũng rảnh rỗi ngồi xuống.
Nhìn Bạch Lộ liếc mắt một cái, mơ hồ hỏi: “Ngươi không phải đi Duyên Châu sao? Sao lại chạy tới cứu ta ? Sao không thấy Cửu Nguyệt đâu?”
Bạch Lộ nhẹ nhàng nói: “Cửu Nguyệt đi giúp ta xử lý một việc nhỏ. Buổi sáng chúng ta chạy ra quán trọ, không có thấy ngươi, rất lo lắng. Ta rất sợ ngươi bị Cát Thái Lang bắt trở về, nên nghe ngóng tung tích của ngươi bốn phía. Sau đó, nghe rất nhiều người nhắc đến chuyện Đại học sĩ tuyển thê, ta mới chạy đến tòa nhà kia, ai ngờ lại gặp may.”
Bạch Lộ nở nụ cười điềm đạm “Kết quả ngươi thật sự ở bên trong.”
Ngữ khí có vẻ ngạc nhiên cũng rất cảm thán.
Lâm Quân Tử sau khi nghe thấy câu nói đó, vội vàng nhả bắp ngô trong miệng ra, giải thích : “Ngươi đừng cho ta là tham luyến phú quý, vọng tưởng những thứ xa xỉ vinh hoa, chủ ý của ta chỉ là muốn kiếm hai cái bánh bao thôi.”
Bạch Lộ có chút kinh ngạc, mặt mày tuấn tú lóe lên ánh sáng khó hiểu “Như vậy làm sao có thể bái đường thành thân, đến mức phải vào động phòng ?”
Ánh mắt Lâm Quân Tử tràn ngập ảo não “Ta cũng không biết Đại học sĩ biến thái kia vì sao lại chọn ta , dù sao ta cũng không thích thú gì,bánh bao thì chẳng kiếm được , chỉ còn thiếu chút nữa là bị rắn cắt chết rồi.Ôi, Lâm Quân Tử ta đúng là mệnh khổ !”
Nghe được câu cuối cùng, đôi mắt Bạch Lộ lóe lên một tia sáng.
Hắn nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi nhớ rõ tên chính mình, còn gì khác nữa không ? Chiêu ngươi dùng ở quán trọ thật là lợi hại, học được từ đâu vậy?”
Lâm Quân Tử nhíu mày, lắc lắc đầu “Ta nhớ không nổi, ta cũng biết chiêu thức kia rất lợi hại, nhưng , hình như đó là theo bản năng của ta mà dùng.”
Nói đến đây, trong lòng Lâm Quân Tử thầm xấu hổ và bội phục, chủ nhân của thân xac này , lúc trước nhất định là cao thủ võ lâm, tuổi còn trẻ mà công phu được như vậy, thật là lợi hại a!
Hắn đang nhìn gì vậy?
Nói đến đây, trong lòng Lâm Quân Tử thầm xấu hổ và bội phục, chủ nhân của thân xac này , lúc trước nhất định là cao thủ võ lâm, tuổi còn trẻ mà công phu được như vậy, thật là lợi hại a!
Bạch Lộ tạm dừng một chút, lại tiếp tục hỏi: “Công phu của ngươi khi ta ở nhà nghe người ta nhắc tới qua, hình như được gọi là Linh Tê chỉ, ngươi có biết Lăng Tiêu Cung không?”
Lâm Quân Tử rất tò mò “Lăng Tiêu Cung là chỗ nào ?”
“Ách. . .” Bạch Lộ sửng sốt một chút, sau đó còn liếc mắt Lâm Quân Tử một cái.
Trong đôi mắt to tròn tất cả đều là trong sáng và ngây thơ, hắn thật sự không nhìn ra chút lừa gạt nào.
Hơi thở dài một tiếng, sự mong mỏi giữa hai hàng lông mày Bạch Lộ giảm đi rất nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: “Lăng Tiêu Cung là giang hồ đệ nhất đại bang, những năm gần đây, không chỉ có thanh thế vang dội nhất thời, mà phú khả địch quốc*, bang chủ tên là Lăng Tiếu Phong.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...