Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta
Lâm Quân Tử đương nhiên không biết, trong sân viện này bố trì đề phòng cực kỳ nghiêm ngặt
Chỉ là nhóm thủ vệ hạ nhân kia, sớm đã bị người nào đó đánh cho ngất xỉu, nằm trong bụi cỏ, làm chút mộng đẹp trước bình minh.
“Ta muốn đi tìm người cứu người, ngươi cứ ở chỗ này chờ ta a!”
Lâm Quân Tử nói xong, đứng dậy chuẩn bị chạy về phía cửa viện.
Lại bị Bạch Lộ kéo lại, giữa hàng lông mày ôn nhuận, rõ ràng xẹt qua một tia không vui.
Nha đầu kia có phải vẫn chưa hiều gì hay không a ?
Lúc này không chạy đi, chẳng lẽ đã coi mình là Nhị phu nhân nhà người ta rồi ?
“Ngươi muốn đi cứu ai a ? Ngươi không phải là bị người ta bắt tới ép bái đường thành thân sao ? Bây giờ không đi, còn đợi khi nào a ? Chúng ta mau đi.”
Một câu của Bạch Lộ, mới làm cho Lâm Quân Tử hoàn toàn tỉnh táo lại, đúng nha!
Ta là bị ép bái đường vào động phòng nha !
Cái kia Đại học sĩ gì gì đó là người rất nguy hiểm a, nếu như không phải hai con rắn này xuất hiện, nàng bây giờ cũng đã bị hắn ăn rồi a!
Nhưng mà đột nhiên xuất hiện độc xà nguy hiểm trước mắt, Đại học sĩ vẫn đẩy nàng khỏi hoàn cảnh nguy hiểm.
Nàng cứ vậy mà đi, thật sự không đủ trượng nghĩa a ?
Lăn lộn giang hồ sao có thể….
Trong lòng Lâm Quân Tử còn rối rắm chưa xong, tay đã bị Bạch Lộ kéo đi đến hướng bức tường bên của thượng phòng.
Thanh âm Bạch Lộ ôn hòa nói: “Đi thôi, còn nghĩ nữa chỉ sợ người ta sẽ đuổi tới. Đến lúc đó, ta cũng chẳng có cách nào để cứu ngươi !”
“Nhưng mà, hắn còn đang ở trong đối mặt với độc xà, mạng người quý giá…”
Bạch Lộ vươn tay bắt lấy dây thừng rủ xuống trên đầu tường, đưa cho Lâm Quân Tử, miệng nói: “Ở đây là bình nguyên, độc xà ở đâu ra chứ, ngươi suy nghĩ nhiều quá. Hắn không sao đâu, chúng ta đi thôi.”
______________________________________________________________________________
Bên một dòng suối nhỏ nằm cạnh thành Sâm Châu, một đống lửa đang bốc lên những ngọn lửa đỏ rực.
Bên cạnh đống lửa, Lâm Quân Tử cầm lấy một củ khoai nướng thật to, miệng đầy đồ ngon, cảm thấy thật mỹ mãn.
Bạch Lộ ngồi bên cạnh vừa thêm củi cho đống lửa, vừa vui vẻ nhẹ nhàng nhìn tướng ăn tham lam của Lâm Quân Tử. “Ăn từ từ, kẻo nghẹn.” Bạch Lộ vừa nói, vừa đưa cho Lâm Quân Tử một bắp ngô đã được nướng chín.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...