Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta
Bàn tay của Đại học sĩ rất rộng lớn, cũng lãnh lẽo không có độ ấm giống hệt như con người của hắn.
Hắn trêu tức nhìn tiểu nữ nhân không biết trời cao đất dày trước mặt, trong ánh mắt trước sau vẫn lạnh lùng chợt hiện lên một tia nghiền ngẫm tìm tòi.
Cô dâu tùy tay nhặt được, tung đồng xu để chọn này thật đúng là rất thú vị.
Lâm Quân Tử theo bản năng lùi về phía sau, tránh né bàn tay to lớn của Đại học sĩ.
Mà sự trào phúng trong mắt hắn lại càng thêm kích thích nàng.
Lâm Quân Tử trợn mắt nhìn Đại học sĩ một cái “Ngươi mới khờ khạo ấy ! Ngươi không phải chọn năm sửu nữ làm vợ sao ? Nhiều cũng không nhiều, bớt một người cũng chẳng coi là ít, dù sao bớt đi một mình ta cũng đâu là gì. Thả ta đi đi!”
Đề có thể thành công thuyết phục đại học sĩ trước mặt, Lâm Quân Tử làm bộ như vô cùng rộng lượng, khảng khái vung tay lên “Ta không cần hai cái bánh bao kia nữa, còn chưa được sao ? Ta đủ rộng rãi rồi đấy chứ ?”
Nghe đến đây, Đại học sĩ rốt cục không nhịn nổi “Phì” một tiếng, cười ra tiếng.
Hắn giống như thấy người ngoài hành tinh hạ phàm vậy, nhìn cô dâu mới trước mặt.
Đã đến hoàn cảnh như vậy rồi, mà nàng ta vẫn còn nhớ thương hai cái bánh bao được, nàng thật sự là quá tài tình !
Lâm Quân Tử chỉ cảm thấy hoa cả mắt, giống như đèn đuốc trong thượng phòng đều bị lu mờ hết cả rồi, chỉ còn nụ cười trên khuôn mặt tuấn dật phi phàm của Đại học sĩ đang phát tán ra hào quang sáng ngời >___< .
Nụ cười kia đủ để nghiến băng sơn ngàn năm cũng phải tan chảy thành dòng suối, xuân thủy nhộn nhạo, trăm hoa rực rỡ.
Nụ cười kia chói lọi khiến cho người ta mắt hoa, tim đập.
Oa, thật là đẹp trai, thật là hình mẫu quá đi !
Nếu mà là ở hiện đại, nam nhân này tuyệt đối là thiên vương thần tượng cấp đại minh tinh a !
Nháy mắt, thượng phòng to như vậy, đã bị bong bóng màu hồng bắn ra từ mắt Lâm Quân Tử lấp đầy.
Đại học sĩ thấy biểu tình siêu cấp háo sắc kia của Lâm Quân Tử, lại càng thêm buồn cười, khóe miệng nhếch lên một tia trêu chọc.
“Gả cho ta, ngươi từ này về sau cơm áo không lo, sống như thiên đường. Hơn nữa, một tướng công anh tuấn tiêu sái, tướng mạo đường đường như vậy, ở Hạo Quốc này tìm không được mấy người. Ngươi xác định sẽ không hối hận chứ ?”
“Ách…Ta, ta…”
Lâm Quân Tử nuốt một ngụm nước miếng, nhìn khuôn mặt suất khí lãnh khốc lại cao quý anh khí kia, rõ ràng không nỡ quyết định.
Không cần suy nghĩ, nàng liền hỏi luôn vấn đề kiêng kị nhất của mình “Ngươi là Vương gia sao ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...