Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta

Chẳng lẽ đây chính là chuyện đấu đá tính kế , quyền mưu chi tranh trong triều đình ?
Đại học sĩ này không phải là không an lòng chuyện vu phòng, chuẩn bị soán vị của ai đó đi ?
Ai nha, nếu thế thì đúng là chuyện thực náo nhiệt a!
Ta phải hảo hảo nhìn xem cái vị tự ình siêu phàm đại học sĩ này như thế nào mới được.
Lâm Quân Tử liều mạng nghiêng đầu, rướn cổ, tròng mắt mở to chẳng khác nào mắt bò.
Dưới sự cố gắng của nàng, thân ảnh kia cũng dần dẫn trở nên rõ ràng, ân, dáng người rất cao, mặt thì…
Lâm Quân Tử đang tính nhìn mặt vị học sĩ kia xem thế nào, đột nhiên một trận chưởng phong gào thét đánh tới, tấm khăn voan trên đầu Lâm Quân Tử như bị bàn tay người nào đó kéo lấy vậy, lại đoan đoan chính chính trùm lại trên đầu nàng.
Trước mắt Lâm Quân Tử tối đen, không khỏi mắng thầm trong lòng, kháo, đứa nào ra tay vậy ?
Một đại nam nhân còn sợ bị nhìn thấy sao ?

Một thanh âm trầm thấp từ phía sau lưng Lâm Quân Tử vang lên: “Tự tiện nhìn Gia tôn vinh (tôn quý và tự hào), cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi, đừng nghịch ngợm!”
Lâm Quân Tử không khỏi kinh hãi nhảy dựng lên, lập tức nghe rõ ràng, thanh âm này chính là của nữ tử mặc y phục màu đỏ sậm kia.
Ta kháo a, cái gì gọi là tự tiện a ?
Ta tu rằng là tới để hưởng ứng lệnh triệu tập, nhưng mà, ta ngay cả quyền lợi nhìn đối tượng cũng không có sao ?
Hơn nữa, đại học sĩ này rốt cuộc là thần thánh phương nào a ?
Vị phụ nhân quản sự kia dưới quyền hắn nhìn qua không có gì đặc biệt, mà cũng có công phu lợi hại như vậy a ?
Lâm Quân Tử đột nhiên cảm thấy sống lưng phát lạnh, kháo, làm sao lại có cảm giác đưa dê vào miệng hổ thế này ?
Ba mươi sáu kế, hình như tẩu vi thượng sách đi ?
Lâm Quân Tử còn chưa động đậy được tí nào, đã thấy một trận tiếng bước chân dồn dập tiến về phía các nàng.

Tiếp theo, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng kia lại vang lên ” Tất cả đều ở trong nà ?”
Giọng nói của phụ nhân mặc quần áo màu đỏ sậm lại vang lên “Bẩm Gia, đều ở trong này. Gia muốn xem qua như thế nào ?”
Thanh âm thanh lãnh không kiên nhẫn nói: “Không cần xem qua, xấu nhất có mấy người ?”
“Bẩm gia, năm!”
“Lưu lại.”
“Dạ, gia.”
Lâm Quân Tử không khỏi sửng sốt, xấu nhất ?
Ta kháo, đại học sĩ này biến thái quá a ?
Thích xấu, còn lưu một lúc cả năm người lại ?
Đột nhiên nhớ tới hai vị lan tỷ tr kia, cảm thấy không khỏi cảm thán, quả thật là chỉ có ta và ngươi.
“Gia, còn lại thì sao? Tất cả đều đuổi sao ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui