Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta

Một thiếu nữ mặc áo tím nói: “Ta không đi đâu, đại học sĩ không ở kinh thành chiêu thân, chạy đến chỗ chúng ta tuyển thê cái gì, chắc chắc là gạt người !”
“Đi mau, trước cứ nhìn kỹ rồi nói. Nghe nói, tuyển hay không tuyển cũng được tặng lễ vật đấy!”
Mấy nữ tử vội vàng chạy về phía trước.
Lâm Quân Tử bị câu nói kia của các nàng “Tuyển hay không tuyển đều có lễ vật!” kích thích, lập tức mở to hai mắt.
Tặng lễ vật a, là tặng a, vậy còn chờ gì nữa, mau tới đó, mặc kệ lễ vật là cái gì, có thể đổi được hai cái bánh bao cũng là tốt rồi a!
Phía trước cách đó không xa.
Quả nhiên, phía trước một tòa nhà lớn xa hoa khí phái , có một đám người vây quanh, trong đó đa phần là nữ tử.

Lâm Quân Tử phấn đấu quên mình chen chúc vào trong đám người, bởi vì nàng rõ ràng thấy hai cái bánh bao đang nhìn nàng mời gọi….
Phía sau cái bàn thật là dài, có một bức hoành phi to đùng, trên hoành phi có tám chứ to, rồng bay phượng múa: học sĩ tuyển thê, báo danh nhanh chóng.
Phía dưới bức hoành phi, có hai vị phụ nhân mặc quần áo hoa lệ, trang điểm khéo léo.
Một người mặc y phục màu đỏ sậm, dáng vẻ thanh tú.
Người còn lại mặc y phục màu xanh đạm, nhìn rất vừa mắt, ngoan ngoãn.
Cac nàng đang bận rộn giải thích, thuyết phục các nữ tử báo dánh, đồng thời, mở một cuộn giấy ra ghi danh.

Phụ nhân mặc y phục màu đỏ sậm lớn tiếng: “Các cô nương, mau tới báo danh a. Đệ nhất học sĩ đương triều của chúng ta, đã đến tuổi kết hôn, để báo hiếu cha mạ, cố ý về quê nhà chọn một vị nữ tử hiền thục làm thê tử, để đại học sĩ hiếu thuận cao đường, sinh nhi dục nữ, lo liệu gia vụ.”
Lâm Quân Tử bíu môi, đây là tuyển thê sao ?
Đây chính là tìm ẹ cho cháu của cha mẹ, nhân tiện tìm thêm quản gia cao cấp.
Lâm Quân Tử đang muốn lùi về phía sau, lại thấy phụ nhân mặc quần áo đỏ sậm kia nói: “Yêu cầu của học sĩ nhà ta không cao, chỉ cần trẻ tuổi xinh đẹp, ôn nhu hiền thục, tuổi từ mười sáu là có thể.Ai có ý định xin nhanh chóng lại báo danh, nếu không trúng truyển, học sĩ nhà ta cũng sẽ tặng một phần lễ vật, coi như để đáp tạ! Các vị cô nương chớ nên do dự, mau tới báo danh đi.”
Lâm Quân Tử nghe thấy câu cuối cùng, hai mắt lập tức sáng lên, nhất thời kích động không thôi.
Chuyện tốt đã tìm đến cửa rồi, rốt cục không cần bán máu cũng có cơm ăn rồi.
Lâm Quân Tử cố gắng chen lên phía trước


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui