Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta


Ác bá Cát Thái Lang
Khách nhân đang ăn cơm ở hai bàn bên cạnh nhìn thấy bọn người này bước vào cửa, thần sắc bối rối lập tức đứng dậy.
Nơm nớp lo sợ mà lập tức đứng lên, bước qua quầy tính tiền, trả hết tiền rồi hoảng sợ bỏ đi.
Dáng vẻ sợ hãi kia cứ như đang sợ lây nhiễm cái gì, chỉ sợ tránh không kịp mà biến mất ngay tức khắc.
Cầm đầu bọn người này là một tên dáng người ục ịch, sắc mặt ngăm đen.
Chiếc mũi ưng trên mặt lộ vẻ tàn nhẫn, một đôi con ngươi màu nâu lóe ra ánh sáng hung ác.

Rất rõ ràng người này chính là thủ lĩnh của đám người kia, hắn đi tới chiếc bàn trống phía trước, những kẻ phía sau người thì mang ghế, người thì lau bàn, hết sức cung kính mà hầu hạ.
Tên ục ịch này dường như đang trong cơn tức, vừa đặt mông xuống đã hùng hùng hổ hổ mà quáy: ” Lão bản Ỷ Hương Lâu coi như thức thời, mụ ta nếu không đem tiền bồi thường cho ta, ta sẽ mẹ nó đạp nát thanh lâu của mụ ta! Thành Sâm Châu này còn có nơi khiến cho Cát Thái Lang ta lỗ vốn hay sao? Dám trêu vào ta? Lão tử sẽ cho đám đàn bà kia đến quần cũng không có mà mặc.”
Cái tên khỉ ốm mỏ nhọn má hóp kia dìu Cát Thái Lang ngồi xuống ghế, nịnh nọt mà nói: “Lão bản Ỷ Hương Lâu kia cũng không biết đường hỏi thăm, có dũng khí chọc vào Cát đại gia của chúng ta, không phải là chán sống rồi hay sao? Đại gia chúng ta khoan hồng độ lượng, không có truy cứu trách tội mụ ta đem đến xui xẻo cho chúng ta, đó chính là phúc khi nhà mụ!”
Cuộc đối thoại của hai kẻ nọ lập tức khiến cho Lâm Quân Tử chú ý.
Cát Thái Lang !
Ỷ Hương Lâu !
Bồi thường !

Lẽ nào tên này chính là kẻ mà lão nhân ở thôn trang đã nhắc tới ngày hôm qua, kẻ đã mua Lâm Quân Tử ở Ỷ Hương Lâu về làm thiếp thất – Cát Thái Lang.
Mẹ nó chứ, đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu*.
*cả câu này có thể hiểu là đi tìm mỏi mắt thì không thấy đâu, không ngờ lại chẳng mất chút công sức nào mà có được
Lão tiểu tử, nguyên lai ngươi chính là hung thủ đã hại chết chủ nhân của thân thể này!
Ta nếu không đánh cho ngươi hoa đào nở đầy mặt, ngươi sẽ không biết vì sao hoa lại màu hồng !
Lâm Quân Tử hai bàn tay âm thầm nắm thành quyền, đôi mi thanh tú nhướn cao, trừng mắt nhìn đám người nọ, vận sức chờ phát động!
Hiển nhiên, Bạch Lộ cũng nghe thấy được những lời kia, hắn dùng tay nâng chiếc vành nón rộng thùng thình lên, thản nhiên nhìn lướt qua khuôn mặt hung ác kia của Cát Thái Lang.
Sau đó, ánh mắt chuyển hướng sang Lâm Quân Tử, thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi ngoan lệ của nàng, đã biết Lâm Quân Tử không giữ được bình tĩnh nữa rồi.
Bạch Lộ lập tức thấp giọng khuyên bảo: “Lâm cô nương, đừng nên lỗ mãng! Tên Cát Thái Lang này rất ngang ngược, giờ thủ hạ của hắn đều đang ở đây, bọn họ người đông thế mạnh, không thể ra tay tùy tiện a!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui