Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta
Hắn không nhịn được đẩy ra cái mũ rộng vành trên đầu, thật nghiêm túc liếc mắt nhìn Lâm Quân Tử một cái.
Còn tưởng rằng nha đầu thô lỗ này sẽ ỷ lại không đi, ngày hôm qua vẫn còn thề sống thề chết nói sau này sẽ bảo vệ hắn, muốn bọn họ cùng nàng lưu lạc giang hồ, giờ mới sáng ra đã chủ động nói ai đi đường nấy .
Xem ra, nàng đã sớm phát hiện ra hắn nghĩ một đường nói một nẻo., đã nhìn thấu sự cảm kích giả dối của hắn!
Lâm Quân Tử nhìn thấy sự kinh ngạc trong đôi mắt sáng như sao của hắn, trên gương mặt trắng nõn như ngọc, lại mơ hồ chứa một tia buồn bã phức tạp.
Là không nỡ sao?
Sẽ không đâu, lại tự mình đa tình rồi, nào có tình cảm sâu đậm đến vậy?
Trong lòng Lâm Quân Tử tự khinh bỉ chính mình.
“Vết thương trên đầu Lâm cô nương còn chưa khỏi hẳn, lại mất trí nhớ, một nữ tử không có nơi nào để dựa vào, ta thật sự rất lo lắng!”
Thanh âm của Bạch Lộ nhu hòa mà nói ra suy nghĩ của chính mình.
Nụ cười yếu ớt ôn nhuận không giống với bình thường, chỉ có bản thân hắn mới nghe thấy thanh âm của mình đã có chút khó hiểu.
Sự lo lắng lần này, là thật.
Lâm Quân Tử thản nhiên cười, dưới ánh mặt trời đang lên cao, mặt mày như họa, mắt ngọc mày ngài.
“Đa tạ Bạch công tử lo lắng, ta vẫn có năng lục tự bảo vệ mình, chỉ là con đường phía trước khó lường, Bạch công tử cũng nên cẩn thận một chút a!”
Nghe thấy Lâm Quân Tử sẽ rời đi, Cửu Nguyệt tinh thần phơi phới, tiếp lời của Lâm Quân Tử: “Cái đấy cô nương không cần phải lo, ta sẽ hảo hảo chiếu cố công tử nhà ta, cô nương ngươi bảo trọng!”
Lâm Quân Tử trợn mắt liếc Cửu Nguyệt một cái, đồ ranh con, chắc chỉ chờ ta nói những lời này thôi chứ gì ?
Lâm Quân Tử đang định chỉnh cho Cửu Nguyệt vài câu, lời còn chưa nói ra, đã thấy cửa quán trọ đột nhiên bị mấy người xông vào.
Bọn người này chỉ có năm sáu người, nhìn qua chẳng khác nào hung thần ác sát, khí thế ầm ầm mà xông vào cửa nhà trọ,
Một tên gầy như con khỉ ốm quát to với chưởng quỹ: “Tiểu lão nhi phát cái gì ngốc? Mau đem rượu và thức ăn ngon nhất lên cho đại gia, hai vò rượu thượng đẳng, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!”
Khuôn mặt của chưởng quỹ phía sau quầy,rõ ràng trở nên nhăn nhó, bắp chân cũng giống như đang run rẩy.
Gật đầu như giã tỏi mà đáp lời “Vâng vâng, đại gia mời ngồi, lập tức đến, lập tức đến.”
Khách nhân đang ăn cơm ở hai bàn bên cạnh nhìn thấy bọn người này bước vào cửa, thần sắc bối rối lập tức đứng dậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...