Lưu luyến ôn nhu 1
Ở cách vách phòng Lâm Quân Tử.
Bạch Lộ đã đổi lại xiêm y hoàn hảo, trường sam màu sắc thanh bạch hơi mòng, làm tôn lên vóc người cực kỳ cao ráo kiện mỹ của hắn.
Tóc đen đã khô một nửa, lại được chải qua, dùng một khối mặc ngọc buộc hờ hững trên đầu.
Khuôn mặt mị hoặc chúng sinh kia, trải qua một phen giày vò, cũng trở nên mệt mỏi.
Thân thể tựa vào bên giường, một đôi mắt phượng khép hờ một nửa, kèm thêm vẻ mặt bình tĩnh, đến nỗi trong đường nét xinh đẹp tăng thêm vài phần cao quý cùng với thâm thúy.
Cửu Nguyệt vừa bưng lại cho hắn một chén trà nóng,vừa cười trộm nói: “Công tử, mỹ nhân môi thơm, mùi vị không tồi đi?”
Bạch Lộ mở mắt, nhìn vẻ mặt cợt nhả của Cửu Nguyệt, nghiêm mặt nói với hắn: “Nàng thật lòng vì cứu ta, thấy ta hôn mê, nên mới thổi khí vào trong miệng ta, nữ hài tử này tuy cử chỉ không dịu dàng lắm, nhưng tâm tính thiện lương, đơn thuần ngây thơ, không có xấu xa như ngươi nghĩ đâu!”
Cửu Nguyệt nhìn thấy sắc mặt công tử thay đổi, chỉ biết lè lưỡi. có chút không cam lòng phản bác “Nhưng mà, ngươi làm chi đùa người ta ? Lại còn ra vẻ té xỉu, nước trong thùng gỗ kia mà cũng có thể làm người nghẹn đến bất tỉnh?”
Khóe môi Bạch Lộ khẽ lộ ra một chút thần sắc tức cười, trong đôi mắt đen nhánh có một tia ấm áp lướt qua.
“Người ta là nữ nhi nhà trong sạch, đang tắm rửa thì đúng lúc ta chạy trốn tiến vào, hơn nữa, trực tiếp nhảy vào bên trong thùng gỗ, làm sao còn có thể lại mở to mắt mà đứng đó a? Ta cảm thấy chỉ cần bất tỉnh là xong việc, ai ngờ, nàng lại dùng cách kỳ lạ đó để cứu ta…”
Ánh mắt Bạch Lộ có chút phiêu hốt, sắc mặt cũng nhiễm ý cười thản nhiên, đôi mắt vẫn bình tĩnh bất tri bất giác trở nên lưu luyến hoài niệm.
Cánh môi ngọt mềm kia, xúc cảm thật sự không tệ.
Mềm mại như hoa, hương thầm lưu lại, khó trách trong sách cũng viết môi anh đào, quả thật có mùi thơm của hoa anh đào.
Dòng nước mát lạnh, trong suốt nhẹ nhàng, ngọt ngào hàng ngàn hàng vạn lần.
Mà dáng người uyển chuyển kia của nàng….
Cánh tay trắng nõn nà phủ một tầng bọt nước, vô cùng mịn màng,
Trước ngực một đôi đẫy đà trắng noãn trong tteor, tràn ngập co dãn, còn có….
Bạch Lộ lặng lẽ đỏ mặt, không cho phép chính mình tiếp tục đi xuống.
Cứ như vậy thật sự sẽ thành thiếu tôn trọng, thành đê hèn mất.
Chỉ là ngón tay thon dài của Bạch Lộ, theo tiềm thức vẫn vuốt qua vuốt lại khóe môi, nơi tiếp xúc với thân thể của nàng…
*** chap này Lộ ca ca YY nhiều quá…há há …Quân Tử mà biết thì ca sẽ bị nhúng nước sôi chấm muối ***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...