Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta


Lâm Quân Tử trừng mắt hạnh, đang tức giận định phản bác lại, thì có một tiếng nói ôn hòa giống như xuân phong truyền đến “ Cô nương, người có khỏe không? Có thể đi được không ?”
Thanh âm thật ôn nhu thật mềm mại thật dễ nghe a, chỉ bằng một tiếng ân cần thăm hỏi ôn hòa này, khiến cho tất cả phẫn uất ủy khuất bất bình tràn ngập của Lâm Quân Tử đều hóa thành carbon diocid trong lỗ mũi hết, thở ra là tan.
Chủ nhân của thanh âm chính là cái thân ảnh cao cao được gọi là công tử kia.
Bóng đêm thực dày, ánh đuốc ở phía sau hắn hắt lên, làm Lâm Quân Tử nhìn không rõ lắm bộ dáng của hắn.
Chỉ có thể thấy được đại khái hình dáng của hắn, dáng người cao gầy thon dài, màu sắc quần áo thực ít, tựa hồ là màu trắng.
Trên đầu đội một cái mũ vành rộng thùng thình, che khuất toàn bộ khuôn mặt của hắn.

Cho nên, Lâm Quân Tử căn bản không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng có thể cảm giác được ánh mắt của hắn rất thân thiết.
Lâm Quân Tử dùng sức hít một hơi, suy yếu nói: “Ta không sao, chỉ là đầu đau quá! Đây là nơi đâu a ?”
Nàng vừa nói vừa động đậy chui ra khỏi quan tài, trong này cũng không phải chỗ tốt đẹp gì, có thể ra càng nhanh thì càng tốt.
Vị công tử kia vươn tay, đỡ lấy Lâm Quân Tử đang nghiêng ngả ra khỏi quan tài dìu đến ngồi xuống một tảng đá khô mát, rồi nói: “Ta cũng không biết nơi này thuộc quận phủ của ai, chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi đây, nghe thấy chỗ ngôi mộ này bên trong có tiếng vang, cảm thấy có sự kỳ quái nên động thủ cứu được cô nương.”
Công tử kia vừa dứt lời, người lúc nãy cầm cây đuốc run run liền kéo tay công tử, thanh âm vội vàng nói: “Công tử, hiện tại người cũng đã cứu ra, chúng ta công thành lui thân*, mau đi thôi!”
Nhờ ánh sáng lập lòe của cây đuốc, Lâm Quân Tử thấy rõ ràng, đó là một thiếu niên gầy yếu, sắc mặt do ở trong bóng đêm nên thấy không rõ lắm, chỉ có một đôi mắt to thực lóe sáng.
Hắn mặc một thân áo choàng màu xám, trên thắt lưng quấn một cái đai lưng màu đen, tóc buộc cao về phía trên, dài khoảng 2 thước*

* 1 thước =1/3 m = 33,33 cm
Sau đó, Lâm Quân Tử mới bỗng nhiên kinh ngốc ở đâu đó, cả người giống như bị sét đánh trúng.
Trời ạ !
Người trước mặt phải cho là gì a ?
Hơn nữa, hắn xưng hô với vị đội mũ kia là gì? “Công tử” ?
Vị công tử kia vừa mới nói không biết ” thuộc quận phủ của ai” ?
Không phải tháng tư chỉ có một ngày cá tháng tư sao ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui