Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta
Ngươi đã một chân đạp hai thuyền, như vậy, lão nương sẽ khiến ngươi không chết cũng tróc một tầng da.
Ngươi cũng không đi mà hỏi thăm, lão nương ta đại tỷ Tiệt quyền đạo là gọi bừa hay sao ?
Ngón tay run rẩy gian nan bình thường trở lại “Ngoan, đừng nghĩ vớ vẩn, chờ ngươi chở về đã.”
Ấn xong nút gửi đi, cơn thịnh nộ của Lâm Quân Tử không nhịn được nữa rồi, không cần suy nghĩ, điện thoại di động trong tay đã bị nàng quăng ra ngoài.
Mẹ nó chứ, hôm nay làm sao lại xui xẻo như vậy a ?
Tất cả mọi người trên thế giới đều khi dễ ta, phản bội ta ?
Người ta cũng qua ngu nhân lễ*, làm sao đến ta lại thành ngu xuẩn lễ ?
* 愚人节:ngu nhân lễ – cá tháng tư .
Không sợ, lão nương thân thể đầy đủ canxi, sẽ không dễ dàng bị đánh ngã như vậy !
Ta muốn ngươi cầm của ta cái gì phải đưa lại cho ta !
Ăn của ta cái gì phải nhổ ra cho ta!
Thiếu của ta cái gì phải bù lại cho ta!
Trộm cái gì của ta phải giao ra đây cho ta !
Lâm Quân Tử nhìn mặt trời lặn mà mắng cho đã, mới phát hiện, điện thoại di động bị mình quăng tới một cái sạp bên đường.
Tức giận với ai cũng được nhưng nhất định không thể tức giận với tiền, cái di động kia cũng là hàng chợ ba sao, hai ngàn đồng của nàng đấy !
Lâm Quân Tử dẹp tức giận sang một bwn, đi tới cái sạp bên đường tự tay lấy lại di động của mình, lại bị một bàn tay ngăn lại.
Tiếp theo một thanh âm già nua khó hiểu vang lên “Cô nương, ta thấy ngươi khí sắc không tốt, có phải gần đây mọi việc không thuận a ?”
Lâm Quân Tử sửng sốt, lập tức mở to hai mắt nhìn kỹ cái sạp ven đường này.
Trời ạ, cư nhiên lại là một sạp bói toán!
Một lão nhân vóc người gầy yếu, da dẻ ngăm đen, đang ngồi phía sau sạp nhìn cô.
Vẻ mặt đầy nếp nhăn như dùng dao khắc lên kia, chằng chịt tiêu điều, chỉ là, hai tròng mắt híp lại lại giống như một đôi mắt ưng.
Có một loại ánh sáng trong trẻo hiếm thấy phát tán, khiến cho người đối diện trong lòng chấn động.
Lâm Quân Tử chưa bao giờ tin mấy thứ thần thần quỷ quỷ này , cho nên thuận miệng nói một câu: “Không có khí sắc không tốt, mọi việc cũng thuận!”
Nói xong chuẩn bị cầm di động rời đi, nhưng thật không ngờ, lão nhân đột nhiên lấy tay nắm chặt lấy điện thoại di động, không trả lại cho nàng
Lâm Quân Tử có chút tức giận, cơn thịnh nộ lúc nãy nén lại còn đang muốn phát tiết ra mồm đây, cho nên đôi mi thanh tú dựng lên, mắt hạnh trợn tròn, thanh âm cũng trở nên the thé: “Thế nào ? Ông muốn giữ cái di động này ?”
Lão già thản nhiên lắc đầu “Cũng không phải, ta chỉ muốn tính cho cô nương một quẻ, như thế nào ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...