Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta


Lâm Quân Tử cũng bị vẻ mặt này làm cho vừa buồn vừa giận theo.
Bạch Lộ khẽ thở dài một tiếng, thanh âm vô cùng cô độc bi ai ” Từ nhỏ ta và mẫu thân ở trong phủ của cữu cữu, cảm giác ăn nhờ ở đậu vẫn luôn quấy nhiễu ta. Năm nay, họ muốn ta báo ân, dưỡng dục chi ân, muốn ta lấy biểu muội của mình, nhưng mà, ai có thể hiểu cho cảm nhận của ta đây !”
Lâm Quân Tử cuối cùng cũng hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối, chẳng trách tên đương quan kia lại nói chỉ cần sống không cần chết !
Nguyên lai là muốn bắt về làm tân lang !
Lập tức, Lâm Quân Tử lòng đầy căm phẫn, trong miệng mang chút phẫn nộ kích động mà nói: “Ông ta là Uy viễn đại tướng quân thì giỏi lắm sao ? Dựa vào cài gì muốn người ta đem hạnh phúc cả đời ra báo ân a ? Hơn nữa, bây giờ ông ta phái binh truy bắt ngươi là lấy việc công làm chuyện riếng, lạm dụng công quyền, chúng ta đi tố cáo ông ta !”

Bạch Lộ chậm rãi lắc đầu, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ “Ông ấy xác thực có ơn dưỡng dục với ta, ta không thể lấy oán báo ân.”
Trong đôi mắt Bạch Lộ gợn đầy sự ưu thương, hơn nữa thân mình co lại phát run vì rét lạnh, cả người cũng trở nên lo sợ nghi hoặc bất an cùng đau đớn đáng thương.
Nhìn thấy bộ dáng đại mỹ nam khiến cho người thương tiếc trước mặt, tình mẫu tử trong người Lâm Quân Tử lại dâng trào mãnh liệt.
Nàng ưỡn ngực, hào khí ngất trời mà nói: “Đừng sợ, nếu lão Thiên đã để ngươi gặp ta, như vậy, sau này ta sẽ giúp ngươi.”
Bạch Lộ hiển nhiên sửng sốt, ngẩng đầu, khó tin mà nhìn Lâm Quân Tử.

Lâm Quân Tử khua khua nắm tay, nói với Bạch Lộ: “Ngươi chắc không biết ? Ta là cao thủ Tiệt Quyền đạo đấy ! Đây là ta lén cha ta học được, sau này lúc ngươi gặp nạn, cứ việc tìm ta là được!”
Bạch Lộ ngẩn người một chút, trừng mắt nhìn, nét mặt từ kinh ngạc chuyển sang cảm kích.
Chỉ là, sâu trong ánh mắt nhìn Lâm Quân Tử, xẹt qua một tia tìm tòi nghiên cứu phức tạp, nhưng cũng lướt qua nhanh chóng.
Bạch Lộ thoáng lo lắng nói: “Đa tạ ý tốt của cô nương, ta chỉ sợ sẽ liên lụy đến cô nương !”
Lâm Quân Tử dũng cảm mà lắc đầu, giúp Bạch Lộ phân tích: “Cổ ngữ nói dân không cùng quan đấu, ngươi không biết võ công, lại nhu nhược như vậy, tay trói gà không chặt, tên thị đồng kia đi theo ngươi cũng chỉ được cái miệng giỏi châm chọc. Cho nên, hai người các ngươi muốn chạy thoát khỏi thế lực của đại tướng quân gì gì đó, rất là khó a !”
Vẻ mặt Bạch Lộ chán nản vô vọng, không còn cách nào khác là gật đầu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui