Ta thèm vào, cư nhiên lại xảy ra chuyện quái dị như vậy a !
Lâm Quân Tử cực lực an ủi chính mình, bắt đầu từ cái quan tài.
Quan tài đã bị đóng chạt, không có rãnh khí, nếu kích động giãy dụa, như vậy, dưỡng khĩ sẽ ngày càng ít, nàng sẽ chết nhanh hơn.
Người đâu a, cứu mạng a…..
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Quân Tử hít thở ngày càng khó khăn, suy nghĩ cũng trở nên hỗn độn.
Xong rồi, ngay tại lúc đôi mắt nàng vô lực nhắm lại, chuẩn bị buông tay, đột nhiên nghe được một chút tiếng vang khác thường.
Tựa hồ như là tiếng bước chân, tiếng người hỗn loạn, theo khẽ hở trên quan tài truyền vào.
Tinh thần chấn động mạnh, Lâm Quân Tử bỗng nhiên mở mắt, dùng hết sức lực gõ vào tấm gỗ.
Bên ngoài tiếng động càng lúc càng lớn, rốt cục, nàng nghe thấy được một thanh âm truyền đến, là tiếng người nói.
Giờ phút này Lâm Quân Tử nghe thấy âm thanh kia, không thua gì tiếng gọi của tự nhiên, thần minh ngâm xướng
“Động tác nhanh chút, bên trong tiếng động ngày càng nhỏ, sợ là kiên trì không được.”
Thanh âm nhu hòa mềm mại, tuy rằng đang thúc giục ngượi, lại mang theo chút thản nhiên thân thiết, làm người ta vừa nghe, tâm sinh lo lắng.
Một thanh âm khác có chút sắc nhọn vang lên, trong giọng nói rõ ràng có chút run run : “Thiếu gia, người xác định trong này là người a ? Người không sợ trong quan tài này là lệ quỷ a? Giờ đêm hôm khuya khoắc. người thật sự không sợ sao ?”
“Đáy lòng vô tư có trời đất biết, không làm chuyện xấu, lệ quỷ tìm chúng ta làm cái gì ?”
Đây là một ngôi mộ, nhất định là người còn chưa chết đã bị chôn nhầm, ngươi để ý đến là được, cứu người cũng tính là công lao của ngươi.”
Trên quan tài truyền đến tiếng động càng rõ ràng, tiếp theo mặt trên quan tài đã có người nhấc lên.
“Dát chi” một tiếng, Lâm Quân Tử rốt cuộc đã trở lại nhân gian, bởi vì nàng nhìn thấy trời đêm đầy sao.
Đây đúng là thời tiết đẹp hiếm có a, bóng đêm yên tĩnh thật mê người.
Lâm Quân Tử hữu khí vô lực nhảy nhót một tiếng, ta thèm vào, còn sống là tốt rồi !
Không khic mới mẻ chậm rãi hút vào trong phổi, Lâm Quân Tử rốt cuộc cũng khôi phục thần trí, chậm rãi ngồi dậy.
Bên ngoài quan tài, một cây đuốc tỏa ra ánh sáng yếu ớt. một thân ảnh thấp bé đơn bạc kinh hô một tiếng “Oa, công tử, quả nhiên là nữ quỷ a !” Nói xong câu đó, thân ảnh kia tính cả cây đuốc vội vàng trốn sau một thân ảnh cao cao khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...