Vào thâm cung 4
Thân thể Tiểu Thảo có chút co rúm lại né về phía sau, miệng lắp ba lắp bắp nói: “Tiểu thư, người không phải lại muốn làm chuyện gì đấy chứ? Lá gan Tiểu Thảo rất nhỏ, tiểu thư, chỗ này là hoàng cung, người ngàn vạn không thể làm theo ý mình được.”
Ngeh xong lời nà, Lâm Quân Tử cười.
Xem ra, chưa đến mấy ngày, Tiểu Thảo đã rất hiểu cách làm người của nàng rồi.
Từ nụ cười của nàng mà cũng biết nàng muốn làm chuyện xấu.
Lâm Quân Tử ngừng cười, kéo Tiểu Thảo qua, thấp giọng nói: “Ngươi biết trên binh thư có một câu không? Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!”
Tiểu Thảo u mê lắc đầu, đây là ý gì?
Nàng cũng không biết!
Lâm Quân Tử tiếp tục trịnh trọng nói:
“Tình huống giữa nhà chúng ta cùng hoàng gia giờ rất khó xử, ta không biết Hoàng đế định đối đãi với ta thế nào, vậy nên ta phải đi tìm hiểu một chút. Biết được ý đồ của ông ta, ta mới nghĩ ra biện pháp ứng phó được, ngươi hiểu chưa?”
Tiểu Thảo nhìn chằm chằm đôi mắt to thanh tú, mù mịt lắc đầu.
Lâm Quân Tử có chút nóng nảy, giọng nói cũng gấp gáp:
“Chính là, ta muốn đi thăm dò ý tứ của Hoàng Đé một chút, sau đó, trở lại nghĩ cách đối phó với ông ta, hiểu chưa? Giờ ta muốn ra ngoài, cho nên, ngươi thay ta yên tâm đợi ở đây!”
Những lời này, Tiểu Thảo đương nhiên nghe hiểu, lập tức có chút gấp gáp.
Kéo tay Lâm Quân Tử lại.
“Tiểu thư, thân phận của người bây giờ không giống trước, là Cửu Vương phi tương lai, cũng không thể đường đột ra ngoài được! Lúc đi cung chủ có dặn dò nô tỳ, muốn nô tỳ lúc nào cũng phải theo sát tiểu thư, không thể để người gặp nguy hiểm được. Giờ, người không thể ra ngoài một mình được!”
Lâm Quân Tử có chút lạnh mặt.
“Sao hả? Muốn tiểu thư ta nghe lời ngươi sao? Ngươi có phải muốn làm tiểu thư không, ta làm nha hoàn bên cạnh ngươi?”
“Không phải, không phải, không có không có!”
Tiểu Thảo đương nhiên khẩn trương, sắc mặt cũng đỏ lên.
Lâm Quân Tử rất hài lòng trước hiệu quả cấp bách của nàng, trên mặt vẫn làm bộ như mất hứng nói:
“Ta chẳng qua chỉ đi một lát rồi về, ngươi đâu cần phải gấp, hơn nữa, ta muốn đổi y phục của ngươi ra ngoài. Thân phận một tiểu nha đầu, người khác có phát hiện, cũng không làm khó ta!”
Tiểu Thảo ngẩn người: ” Tiểu thư muốn mặc quần áo của nô tỳ?”
Vào thâm cung 5
Tiểu Thảo ngẩn người: ” Tiểu thư muốn mặc quần áo của nô tỳ?”
“Ừ, ngươi mặc đồ của ta, ở đây giả làm ta, ta đi ra ngoài một vòng, coi thật giả ra sao lập tức sẽ quay lại!”
Mặt Tiểu Thảo lộ vẻ khó xử, giọng nói sợ hãi: “Tiểu thư, này, cái này, thế có được không? Nếu bị người ta phát hiện, nô tỳ biết làm sao?”
“Nếu như có người tiến vào, ngươi cứ giả làm tiểu thư của Lăng Tiêu Cung, đừng sợ, đừng khẩn trương, ngồi yên vững vàng, phải có phong phạm của tiểu thư. Dọa bọn họ là được! Ta sẽ quay lại nhanh thôi!”
Tiểu Thảo vẫn co rúm lại, giọng nói cũng như sắp khóc.
“Nhưng mà, tiểu thư, đây không phải là Lăng Tiêu cung, đây là hoàng cung, nô tỳ sợ, người không nên đi, tiểu thư…”
Lâm Quân Tử giờ đúng là bị lá gan nhỏ của nàng ta khiến cho phát phiền, lạnh lùng trợn mắt nhìn Tiểu Thảo một cái, giọng không vui:
“Uổng phí ngươi theo ta bao nhiêu năm, chút chuyện nhỏ như vậy cũng sợ hãi, vậy thì làm tỷ muội với ta thế nào được? Ngươi thông minh như vậy, chút chuyện nhỏ này đã là cái gì? Đừng dây dưa nữa, cởi đồ ra đi, nhanh lên nào!”
“A? Dạ!”
Tính khí của Đại tiểu thư, Tiểu Thảo vẫn tương đối hiểu.
Giờ nàng rất sợ ánh mắt trợn trừng rét lạnh kia của tiểu thư.
Chỉ đành da đầu run run, ráng cởi áo ngoài của mình, đưa cho Lâm Quân Tử.’
Trong chốc lát, hai nữ tử bên trong đã thay đổi trang phục xong, cũng thay đổi thân phận.
Lâm Quân Tử mặc chiếc váy dài màu đỏ sậm bó sát của Tiểu Thảo, đi đôi giày vải màu đen
Nói là bó sát, bởi vì Lâm Quân Tử cao hơn Tiểu Thảo một cái đầu, quần áo này mặc trên người nàng cũng biến thành bó sát.
Mà tóc của Lâm Quân Tử cũng nhanh chóng được Tiểu Thảo búi thành hai cái búi tóc tròn tròn.
Châu sai trang sức trên đầu đều được Lâm Quân Tử tháo xuống cắm lên búi tóc Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo mặc vào một thân váy lụa màu tím nhạt kia của Lâm Quân Tử, giày thêu đỏ tươi. Đầu tóc cũng vấn thành một búi tóc lưu vân đơn giản, được Lâm Quân Tử cầm một đống châm ngọc cắm bừa lên.
Lập tức cả người đều toát lên vẻ cao sang quyền quý.
Chẳng qua là vạt váy hơi dài, Tiểu Thảo mặc lên người rộng lùng thùng, đôi giày xinh đẹp cũng bị váy che mất.
Vào thâm cung 6
Chẳng qua là vạt váy hơi dài, Tiểu Thảo mặc lên người rộng lùng thùng, đôi giày xinh đẹp cũng bị váy che mất.
Lâm Quân Tử nhìn sắc mặt mang theo sợ hãi của Tiểu Thảo, cười hi hi an ủi nàng ta.
“Câu kia thật chuẩn, người dựa vào y trang, Phật dựa vào kim trang, thêm bộ đồ này cùng đám trang sức vào, Tiểu Thảo đúng là Đại tiểu thư nha!”
Tiểu Thảo khó chịu cười: “Tiểu thư lại giễu cợt nô tỳ rồi! Bùn loãng không thể trát tường, ta có mặc thành thế nào, cũng không có khí chất của tiểu thư được!”
Lâm Quân Tử cười hà hà, nha đầu này, còn biết cả khí chất nữa cơ đấy.
Quay đầu nhìn sắc trời tối đen, trong lòng âm thầm vui vẻ.
Sắc trời mờ mờ, chính là thời điểm che giấu thân phận tốt nhất, lúc này không đi còn đợi đến lúc nào?
Lâm Quân Tử nói khẽ với Tiểu Thảo:
“Giờ ta đi quanh đây một vòng, ngươi nhớ, thân phận của ngươi giờ là Đại tiểu thư của Lăng Tiêu cung đó, đừng có để lộ ra là được!”
Tiểu Thảo thật sự có chút hốt hoảng, cầm lấy tay Lâm Quân Tử.
“Tiểu thư, người đi thật sao? Tiểu thư, người trăm ngàn phải cẩn thận đó, tiểu thư….”
Lâm Quân Tử bị nàng cằn nhằn đến phát điên, vội vàng rút tay mình ra, thấp giọng nói:
“Đừng nói nữa mà, lên ghế ngồi đi, đọc sách đi, đây mới là phong phạm của Đại tiểu thư Lăng Tiêu Cung, ta đi đây!”
Nói xong, Lâm Quân Tử cũng không quay đầu nhìn Tiểu Thảo nữa, trực tiếp đi thẳng ra cửa.
Tiểu Thảo hoảng loạn lắc lắc tay, thấy Lâm Quân Tử đi thật, mới ủy khuất bĩu môi, đi tới cạnh bàn, ngồi xuống.
Bốn cung nữ canh chừng cửa điện, thấy Lâm Quân Tử ra ngoài, rất kỳ quái.
Một cung nữ cao cao tiến lên một bước hỏi: “Vị tỷ tỷ này, muốn đi đâu vậy?”
Trong lòng Lâm Quân Tử đã sớm nghĩ xong, khẽ cúi đầu, rất là rõ ràng nói:
“Tiểu thư nhà ta mất một khối ngọc bội, chắc là rơi bên trong kiệu rồi, ta đi tìm chút.”
“A, vậy ta theo cô nương đi!” Cung nữ cao cao định đi cùng Lâm Quân Tử.
Lâm Quân Tử đương nhiên không thể để cho nàng ta đi theo vướng chân vướng tay được, miệng khiêm tốn từ chối.
“Đa tạ tỷ tỷ, không cần, khối ngọc kia chỉ là vật tầm thường, tiểu thư chẳng qua chỉ bảo ta đi coi một chút, lập tức trở về, Tỷ tỷ không cần theo ta làm chi cho vất vả!”
“Như vậy, cô nương biết đường đi chứ?”
Đụng phải Thái tử hung hãn 1
“Như vậy, cô nương biết đường đi chứ?”
“Biết, ta nhớ đường rất giỏi!”
“Được rồi, vậy cô nương đi nhanh về nhanh!”
“Được!” Lâm Quân Tử thi lễ, nghênh ngang bước ra khỏi Lưu Hương Điện
Thềm ngọc thành lan can chạm trổ, hành lang quanh co, đèn cung đình đỏ rực, cổ hương cổ sắc.
Lâm Quân Tử đi dọc theo một đường nhỏ lát bằng đá trắng, vừa quan sát vừa than thở, không mục đích đi về phía trước.
Vừa đi vừa nghĩ trong lòng, đây mà là hiện đại, đi thăm một vòng thế này vé vào cửa không phải là mất hơn trăm tám sao!
Binh lính đường đá trước mặt càng ngày càng nhiều hơn, đèn cung đình cũng dần dần được thắp lên, chiếu rọi phía trước cửa chính sáng như ban ngày.
Mà dưới cửa lớn cũng thật náo nhiệt, lục tục người đến người đi, chào hỏi lẫn nhau, xưng huynh gọi đệ, thân thiện nắm tay nhau.
Ai cũng quan lớn bệ vệ, áo mũ chỉnh tề, nhìn dáng dấp cũng biết, đều là quan viên triều đình không phải là phú thì cũng quý.
Lâm Quân Tử âm thầm bĩu môi, lễ trùng cửu này thật là llong trọng đây.
Sao lắm người tham gia vậy?
Cẩu Hoàng đế này đúng là rất thích náo nhiệt!
Lâm Quân Tử ngẩng đầu lên một chút, cuối cùng cũng nhìn rõ, nàng chính là từ cánh cổng lớn này mà bước vào nội cung.
Cánh cổng này tên là gì đây?
Nhiều đèn cung đình cản trở như vậy, đúng là không thể nhìn rõ ba chữ to đùng mơ hồ kia được!
Lâm Quân Tử nghiêng đầu ngó ngó về phía trước.
Vào cung một lần, cũng phải biết cửa cung tên là gì chứ!
Chẳng qua là, nàng còn chưa thấy rõ ba chữ to trên cửa kia đến tột cùng là chữ gì, thân thể đã đụng phải một người.
Cũng bởi vì nàng ngửa cổ, nhìn ba chữ kia quá chuyên tâm.
Cho nên, căn bản không hề phát hiện ra người tới bên cạnh.
Lâm Quân Tử bị đụng sợ hết hồn, miệng không nhịn được kêu lên “Ai da” một tiếng.
Cùng lúc đó, một thanh âm bén nhọn lớn tiếng quát lên: “Lớn mật, nô tài ở đâu, nhìn thấy Thái tử dám vô lễ như vậy!”
Lâm Quân Tử cuống quýt quay đầu, mới thấy một đám người, đang đứng bên cạnh nàng, đều trợn mắt nhìn nàng.
Mà nàng vừa mới đụng đến, người cầm dầu kia, sắc mặt cũng lạnh lẽo, ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng
Đụng phải thái tử hung hãn 2
Mà nàng vừa mới đụng đến, người cầm dầu kia, sắc mặt cũng lạnh lẽo, ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng
Lâm Quân Tử nghe thấy hai chữ Thái tử thầm kêu không ổn, lại nhìn kỹ người kia một chút, càng hít thêm một hơi lạnh trong lòng.
Trên đầu người này đội một chiếc mũ bằng huyết ngọc.
Một thân áo gấm đỏ thẫm viền vàng, bên hông đeo đai lưng bạch ngọc, chân đi quan ủng màu đen đế dày.
Gương mặt hơi dài, đầy vẻ khinh miệt.
Lông mày như con tằm, mắt hổ, mũi ưng, môi mỏng.
Ánh mắt tà ác không hề che giấu, khiến cho người ta nhìn đến đáy lòng không rét mà run.
Mà vóc người cao lớn, mặc dù đã khoác lên áo gấm tơ lụa, nhưng gấm vóc chảy suôn lại khiến cho bả vai hắn hiện lên rõ ràng, cánh tay lộ ra da thịt cường tráng.
Lâm Quân Tử khó khắn nuốt nước miếng một cái, đáy lòng thầm nói, khốn thật, đây là một tên vừa ác độc,, bạc tình, lại còn cực kỳ có lực công kích nữa!
Hắn chính là Thái tử? Lãnh Hoa?
Người mở miệng trách cứ Lâm Quân Tử, là một Thái giám bên người Lãnh Hoa.
Lúc này, nhìn thấy Lâm Quân Tử đang ngây ngô ngẩn ngơ ở đâu, không xin tha cũng không hành lễ, bộ dáng ngây ngô, trong lòng càng thêm cáu.
Không nói câu nào, tức giận quay lại nói với hai tiểu thái giám sau lưng:
“Còn ngây ngốc cái gì? Mau kéo xuống, chém. Đồ tiện nhân không có mắt không biết tôn kính thế này, sao có thể để lại hoàng cung!”
“Dạ! Công công!”
Hai tiểu thái giám ra vẻ muốn xông tới bắt Lâm Quân Tử.
Lúc này, Lâm Quân Tử mới phản ứng lại, khốn thật, mới vừa vào cung, đã bị kéo ra ngoài rắc rắc rồi?
Sao lại xui vậy chứ?
Không được, kết quả của việc tiếp tục im lặng chính là đầu rơi xuống đất. đây không phải chuyện đùa đâu!
Không chút suy nghĩ, tiện tay vung lên hai quyền nặng nề, hai tiểu thái giám kia còn chưa nhìn rõ gì cả, đã kêu thảm ngã xuống đất.
Mọi người đều sững sờ.
Tất cả đều khiếp sợ quan sát Lâm Quân Tử một lần nữa.
Không ngờ tới, một tiểu nha đầu, vậy mà lại có võ công, xuất thủ tàn nhẫn như vậy!
Sắc mặt Lãnh Hoa trầm xuống, trong đôi mắt hổ từ từ có lửa giận bùng lên.
Nếu như vừa rồi hắn là khinh bỉ không nhìn, vậy bây giờ, hắn là bị chọc giận.
Trầm giọng phân phó người phía sau: “Bắt lấy…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...