Đồng giường cộng chẩm 2
Bên trong gian phòng rộng rãi, một ngọn nến đỏ sậm yếu ớt tỏa sáng.
Ánh sáng mờ nhạt, chiếu vào bên trong gian phòng, mờ mờ mông lung.
Lâm Quân Tử thật sự mệt mỏi, chưa được một lúc, đã tiến vào mộng đẹp.
Tiểu Thảo bên cạnh nàng cũng ngủ thiếp đi, phát ra tiếng hít thở đều đều.
Bạch Lộ lại bởi vì vết thương nhè nhẹ đau đớn, mà không buồn ngủ chút nào.
Lông mày nhíu chặt, bởi vì chuyện đã xảy ra hôm nay, trầm tư thật sâu.
Gương mặt nhu mị tuấn mỹ kia, vào lúc đêm khuya vắng người , không còn vẻ nhẹ nhõm bình tĩnh lúc ban ngày.
Thay vào đó, là sự phiền muộn rối rắm dày đặc.
Trách nhiệm kia, cơ hồ như áp lực đến nghẹt thở, thật sự đè nặng khiến hắn không thở nổi.
Lăn qua lăn lại, trằn trọc trở mình, vô luận như thế nào cũng không cách nào ngủ, dứt khoát đứng dậy.
Bạch Lộ nhẹ nhàng bước tới bên cạnh bàn, rót một chén nước.
Còn chưa uống vào, đã nhìn thấy trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, chăn của Lâm Quân Tử đã rớt xuống đất.
Bạch Lộ bất đắc dĩ lắc đầu, ai, nha đầu này, nhìn cái tưởng ngủ kia đã đủ biết, mỗi đêm đều đá chăn!
Đặt chiếc chén trong tay xuống, lặng lẽ đi tới bên cạnh chiếc giường nhỏ, giúp Lâm Quân Tử đắp chăn.
Nhưng mà, Lâm Quân Tử lại trề môi một cái, lật người xoay qua phía ngoài giường.
Lần này hay rồi, vốn cái giường kia đã đủ nhỏ , miễn cưỡng mới chen chúc được hai người.
Lâm Quân Tử nghiêng người một cái này, trực tiếp ngã xuống phía mặt đất.
Bạch Lộ tay mắt lanh lẹ, đưa hai tay ra đỡ lấy vừa lúc, Lâm Quân Tử liền được hắn ôm vào trong ngực.
May là lăn qua lăn lại như thế, mà Lâm đại tiểu thư vẫn không có tỉnh, ngược lại còn vươn tay túm lấy áo của Bạch Lộ, ngủ ngon lành tại chỗ.
Bạch Lộ lần này đúng là gặp khó khăn, đặt xuống cũng không được, mà ôm lên cũng không xong.
Nhìn khuôn mặt khả ái của Lâm Quân Tử, tâm tư Bạch Lộ chợt ngẩn ngơ một hồi.
Chỉ có hắn biết, tận sâu trong đáy lòng, hắn thích cảm giác được ôm nàng trong lòng đến vậy.
Thân thể ôn nhu mềm mại kia, mùi hương cơ thể thanh u nhàn nhạt, cũng làm cho hắn không sao buông tay.
Do dự chốc lát, Bạch Lộ quyết tâm, vươn ngón tay phải hàm chứa nội lực ra, hướng về phía Tiểu Thảo đang ngủ say búng một cái.
Tiểu Thảo khẽ hừ nhẹ một tiếng, huyệt ngủ bị điểm, ngủ càng thêm sâu.
Sau đó, Bạch Lộ ôm Lâm Quân Tử, trở lại trên giường.
Nửa đêm hôn sạch 1
Sau đó, Bạch Lộ ôm Lâm Quân Tử, trở lại trên giường.
Giường của Đại tiểu thư đương nhiên là rộng rãi xa hoa, cho nên nằm hai người cũng vẫn còn thừa.
Bạch Lộ nghiêng mình, nhìn Lâm Quân Tử ngủ một cách ngọt ngào.
Chân mày xinh đẹp của hắn , nhuộm đầy nhu tình dày đặc.
Mi mắt của nàng rất cong, lông mày rất đẹp, vừa nhìn đã thấy là một người phóng khoáng, chẳng qua là chân mày có chút hổn loạn.
Ngón tay thon gầy nhẵn mịn của Bạch Lộ, nhẹ nhàng mơn trớn lên chân mày có chút hỗn loạn, đáy lòng khẽ âm thầm thở dài,
Ngày mai để cho ta giúp ngươi vẽ mo đi!
Ngươi tin tưởng thủ nghệ của ta chứ?
Ngón tay đi xuống, chạm đến cái mũi nhỏ của nàng.
Chóp mũi nàng nhỏ nhắn vừa phải, cao cao nhếch lên, rất nghịch ngợm.
Khóe môi Bạch Lộ nhếch lên một nụ cười, thật ra thì, có lúc, nàng quả thật rất nghịch ngợm!
Ngón tay chạm đến môi của nàng, ôn nhu mềm mại, mang theo độ ấm.
Xúc cảm mềm mại kia, khiến cho trái tim Bạch Lộ “Thịch” một tiếng nhảy mạnh lên một cách dị thường.
Môi của nàng rất mỏng, viền môi rất rõ ràng, hơn nữa, sắc môi đỏ mọng kia, thậm chí còn bóng lên một loại hấp dẫn trí mạng.
Bóng đến nỗi khiến cho Bạch Lộ hít thở trở nên nặng nề.
Bạch Lộ nhớ đến tình cảnh của chính mình, hết sức làm ình tỉnh táo lại.
Lúc này, hảo nam nhi vì quốc gia thiên hạ đảm nhiệm nhiệm vụ, không thể đắm chìm trong tư tình nhi nữ!
Nhưng mà, đối mặt với nàng, hắn sẽ nhân tâm đại loạn, phán đoán liên tiếp sai lầm!
Ai, nàng đúng là khắc tinh trời cao phái tới a!
Tâm trí lướt gió tung mây của Bạch Lộ đột nhiên nhớ tới bọn họ lần đầu tiên tiếp xúc thân mật —— nàng hô hấp nhân tạo cho hắn!
Khi đó nàng cật lực đẩy khí vào trong miệng hắn, nhưng lại dọa sợ hắn.
Hắn còn tưởng rằng nàng sẽ dùng công phu tà ma ngoại đạo gì đó, định gây bất lợi cho hắn!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Bạch Lộ trở nên càng thêm ôn nhu như nước, trong lòng âm thầm bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Tiểu nha đầu thô lỗ thật thà, khả ái ngay thẳng này, một chút cũng không nhẹ nhàng, một chút cũng không thục nữ.
Hơn nữa, còn trì độn quá mức tầm thường.
Nhưng tại sao lại vẫn chiếm cứ hoàn toàn trái tim của hắn như vậy!
Hắn thật chẳng có cách nào với nàng!
Lúc này, Lâm Quân Tử giống như mơ thấy cái gì, trong miệng lẩm bẩm nói gì đó, giống như có vẻ rất bất mãn…
Nửa đêm hôn sạch 2
Lúc này, Lâm Quân Tử giống như mơ thấy cái gì, trong miệng lẩm bẩm nói gì đó, giống như có vẻ rất bất mãn…
“… Chuyện gì xảy ra? Ca ca, huynh làm sao có thể đối đãi như vậy với bằng hữu của ta a?”
“… Tránh ra, không được thương tổn hắn nha…”
Lâm Quân Tử vừa nói vừa quơ quơ cánh tay, Bạch Lộ vội vàng đem nàng ôm vào trong ngực, nắm lấy tay nàng, làm cho nàng ngủ an ổn thêm một chút.
Đồng thời, trong lòng vừa chua xót lại ngọt ngào thở dài, ai, nha đầu ngốc, nằm mơ cũng muốn bảo vệ ta sao?
Ở trong lòng ngươi, ta thật sự yếu đuối như vậy?
Ngươi trừ bỏ muốn bảo vệ bằng hữu ra, có còn chút tình ý nào khác hay không?
Thật hy vọng ngươi đừng coi ta là bằng hữu biết bao a!
Ta đã lún sâu như vậy, ngươi có thể cũng đến gần ta một chút có được hay không?
Bên trong gian phòng yên tĩnh, tiếng thở dài nhẹ nhàng thản nhiên, não nề bật ra.
Bạch Lộ cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong ngực, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như tranh kia, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên đôi môi anh đào ngọt ngào của người trong ngực.
Môi của nàng hảo mềm mại, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, trong nháy mắt khiến cho tất cả lý trí của Bạch Lộ vỡ tan thành từng mảnh.
Còn có mùi thơm cơ thể thanh thanh nhàn nhạt kia, giống như ma quỷ len lỏi vào xoang mũi của Bạch Lộ, sau đó, nhanh như chớp khuếch tán ra toàn thân.
Bạch Lộ hô hấp rõ ràng trầm trọng, thân thể cũng nổi lên biến hóa trong khoảnh khắc.
Hắn ôm chặt người trong ngực, có chút không kìm được mình, bàn tay từ sau gáy nàng dần trượt xuống .
Lâm Quân Tử bị hôn hô hấp không thoải mái, đưa tay quơ quơ, đẩy mặt Bạch Lộ ra, trong miệng lầm bầm nói:
“Thật khó chịu nha, chẳng lẽ lại trở lại trong quan tài rồi…”
Vừa lầm bầm vừa xoay người, tiếp tục ngủ.
Lâm Quân Tử nằm mơ cũng muốn không tới, lại có người ăn đậu hủ của nàng trên giường.
Nàng bị người ta không chỉ có hôn trộm, hơn nữa còn hôn triệt triệt để để thiếu chút nữa thất thân, nàng vẫn còn đang trong mộng đẹp xuân thu, một chút cũng không biết!
Mà đáng thương Bạch Lộ, vị tiểu nhân len lén đậu hủ nhà người ta Bạch công tử bị Lâm Quân Tử lấy tay đẩy trúng vào chỗ bị thương trên mặt, hắn đau đến suýt nữa kêu ra tiếng.
Cuống quít bịt mồm, mới không có phát ra tí thanh âm mất mặt nào.
Mộng xuân tỉnh lại
Cuống quít bịt mồm, mới không có phát ra tí thanh âm mất mặt nào.
Nhìn mái tóc dài đen nhánh của Lâm Quân Tử, Bạch Lộ buồn bực một hồi, tại sao mỗi lần hắn chiếm tiện nghi xonh, đều bị trừng phạt vậy?
Nha đầu này không biết gì thì không nói làm gì, chẳng lẽ ông trời cũng thay nàng bất bình, vì nàng trút giận sao?
________________________________________________________________________
Sáng sớm, ánh sáng ban mai lóng lánh ánh vàng xuyên qua song cửa sổ, chiếc vào căn phòng.
Trên những cây ngô đồng cao cao bên ngoài nhà, chim tước đã bắt đầu ríu rít ầm ĩ.
Tiếng động phi thường náo nhiệt kia, làm cho hai người vẫn đang ngủ say trên giường cũng bị đánh thức.
Lâm Quân Tử rúc vào một nơi ấm áp, ngủ cực kỳ thoải mái.
Nhưng mà, một tia sáng màu vàng chói mắt khiến cho nàng tỉnh dậy.
Mơ mơ màng màng mở mắt, lười biếng duỗi người một cái.
Sau đó, nàng liền phát hiện mình đang ngủ trong lòng một người, người này còn đang ôm lấy hông nàng.
Lâm Quân Tử vẫn còn ở trong trạng thái mê man lập tức bị dọa cho phát sợ, đây là ai vậy?
Cánh tay Tiểu Thảo đâu có thô như vậy?
Bối rối ngẩng đầu, liền nhìn thấy nửa khuôn mặt được dán thuốc.
Bạch Lộ!
Nhưng mà, tại sao nàng lại ở trên giường của hắn?
Lâm Quân Tử mở trừng hai mắt, đột nhiên sờ sờ môi, sắc mặt đỏ bừng.
Nàng đêm qua mơ thấy mộng xuân, lại còn mơ thấy cùng một nam nhân hôn môi!
Nàng còn ngửi thấy một cỗ mùi thơm như hoa quen thuộc.
Người kia không phải là Bạch Lộ chứ?
Chỉ có trên người hắn mới có mùi thơm như hoa a!
A a a?
Đây là thật sao?
Ngàn vạn đừng như vậy nha!
Nam nhân hôn nàng, chỉ có thể là Đại học sĩ tràn đầy nam nhân vị kia a!
Lâm Quân Tử bối rối ngồi dậy, giơ chân lên định nhảy xuống giường.
Lại bị Bạch Lộ bắt lấy cổ tay
“Đừng nóng vội, cẩn thận ngã xuống đấy!”
Lâm Quân Tử quay đầu lại, thấy Bạch Lộ đã tỉnh dậy, đang mê man nhìn nàng, trong ánh mắt có một tia mất mát.
Lâm Quân Tử nhanh chóng xoay đầu nhìn Tiểu Thảo đang ngủ ở giường nhỏ, thấy Tiểu Thảo vẫn ngủ say sưa, không có chút động tĩnh nào, mới yên tâm.
Sau đó quay đầu nhìn Bạch Lộ cực kỳ hung ác hỏi: “Ta làm sao lại chạy đến trên giường ngươi vậy?
Mộng du?
Sau đó quay đầu nhìn Bạch Lộ cực kỳ hung ác hỏi:
“Ta làm sao lại chạy đến trên giường ngươi vậy?? Nếu như bộ dạng này bị Tiểu Thảo nhìn thấy, ca ca ta sẽ nói ta thế nào a?”
Bạch Lộ làm bộ như rất vô tội nói:
“Ngươi đừng oan uổng ta a! Ta cái gì cũng không biết, chẳng qua là đêm qua ta nghe thấy ngươi tựa như ngã xuống đất rồi, cái giường đó quá nhỏ, căn bản chen lấn không được hai người mà!”
Lâm Quân Tử mở trừng hai mắt, nhìn chằm chằm Bạch Lộ nói:
“Ta ngã xuống đất tại sao không có cảm giác đau? Hơn nữa, ngã xuống đất, sao lại chạy đến trên giường?”
Bạch Lộ buông tay: “Ta làm sao biết? Có lẽ ngươi ngủ không yên ổn, thích đi loạn chung quanh a!”
Lâm Quân Tử sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh nghi.
Khốn, ta sao lại còn có tật xấu mộng du a?
Trước kia tại sao không có phát hiện?
Hay là Lăng Tiếu Vân thân thể có tật xấu này a?
Nhướn chân mày, nghĩ mấy cũng chẳng ra được cái gì, đột nhiên giương mắt nhìn thấy ánh mắt mang chút thân mật của Bạch Lộ, Lâm Quân Tử trong lòng căng thẳng.
Đột nhiên dùng tay chỉ hỏi hắn: “Vậy ngươi có chiếm tiện nghi của ta hay không hả ?”
Bạch Lộ vội vàng lắc đầu, thề thốt nói:
“Làm sao lại thế? Lăn lộn trên giang hồ, trọng yếu nhất là trượng nghĩa, ta sao có thể thừa dịp người gặp nguy chứ ?Ta đâu phải loại người như vậy!”
Nhìn thấy hắn nói kiên quyết như vậy, Lâm Quân Tử âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ai, nha đầu này rất đơn thuần quá ngây thơ lại một lần nữa tin lời của Bạch Lộ rồi!
Lâm Quân Tử sắc mặt nhẹ nhõm xuống, sau đó cực kỳ yên lòng đứng dậy đi tới bên cạnh giường nhỏ, gọi Tiểu Thảo rời giường.
Hoàn toàn không có nhìn thấy bên trong ánh mắt Bạch Lộ trên giường toát ra giảo hoạt đắc ý thần sắc.
_____________________________________________________________________________
Trên bàn ăn, bày đầy các loại món ăn ngon lành.
Lâm Quân Tử không ngừng gắp thức ăn cho Bạch Lộ, để cho hắn ăn nhiều một chút.
Vốn là, này đốn bữa ăn sáng là muốn cùng nhau ăn vớiLăng Tiếu Phong.
Nhưng mà, Lâm Quân Tử cảm thấy Bạch Lộ đi tới đi lui không tiện.
Hơn nữa, nếu như vết thương mà gặp gió thì hỏng bét.
Cho nên, bữa ăn sáng liền đổi sang ăn trong phòng Lâm Quân Tử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...