Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta

Nhập cung phi tặc 3
Lâm Quân Tử có chút ngạc nhiên “Ca ca, ngươi không phải mới vừa đi sao? Sao đã quay về rồi?”
Lăng Tiếu Phong hơi nhíu mày lại, trong mắt ẩn ẩn nét lo lắng, liếc mắt nhìn Lâm Quân Tử một cái.
Ánh mắt quét về phía Bạch Lộ, cực kỳ kinh ngạc, mở miệng hỏi: “Trễ như vậy, Bạch công tử còn chưa nghỉ ngơi?”
Bạch Lộ đứng lên, mặt mang mỉm cười, hướng về phía Lăng Tiếu Phong gửi lời thăm hỏi:
“Đến chỗ mới, ta không ngủ được, liền đến tìm Đại tiểu thư, cung chủ sao cũng đến đây?”
Lăng Tiếu Phong chau mày, có chút ảo nảo nói:
“Phi tặc vừa mới vào Tử Nguyệt các, may mắn bị linh khuyển canh gác phát hiện, người kia thấy thế hoảng sợ, đào tẩu. Ta mang người truy xét trong cung.”
Lâm Quân Tử vội vàng hỏi: ”Có đánh mất thứ gì không?”
Lăng Tiếu Phong lắc đầu, “Không có, cái gì cũng không mất, có điều người này công lực cao thâm, Tuỷ Nguyệt các cơ quan trùng điệp như vậy mà hắn tiến vào như giẫm trên đất bằng, nếu hắn có ham muốn gì, chỉ sợ ngày sau không thể bình yên a!”
Lâm quân Tử sắc mặt lập tức kinh ngạc, nói: “Nhân vật nào lại lợi hại như vậy a? Ca ca cảm thấy công lực hắn rất thâm hậu?”
Ngữ khí dừng một chút, Lâm Quân Tử tràn ngập vô hạn nói: “Thật muốn bắt lấy hắn, thỉnh giáo kiến thức cùng công phu của hắn!”
Bạch Lộ và Lăng Tiếu Phong cùng nhìn về hướng Lâm quân Tử.
Ánh mắt Bạch Lộ mang chút bất đắc dĩ, Lăng Tiếu Phong thì càng bất đắc dĩ hơn.
Muội muội thân ái, kình địch đến nhà, suýt nữa mất trộm, muội lại còn muốn thỉnh giáo kiến thức cùng công phu người ta a?
Lâm Quân Tử thấy trong ánh mắt hai người, tức thì cảm giác chính mình nói lỡ, vội vàng thè lưỡi, hỏi Lăng Tiếu Phong.[Yv: đánh trống lãng a]
“Ca ca, Tử Nguyệt các cất giấu cái gì? Như thế nào đã có linh khuyển canh chừng, phi tặc lại có thể tới?”
Lăng Tiếu Phong nhìn Lâm Quân Tử có chút hơi hơi nhíu mi, chậm rãi nói:
“Cái này ngươi cũng quên? Tử Nguyệt các là cấm địa của Lăng Tiêu Cung, cho nên người ngoài đều cho rằng nơi đó cất giấu chí bảo, Nguyệt Phách. Cho nên, mới có người muốn, phi tặc mới tới a!”
Lâm Quân Tử chớp chớp mắt, nhẹ nói: “Cho rằng? Ý của ngươi là Nguyệt phách không có ở Tử Nguyệt các?”
Lăng Tiếu Phong khẽ gật đầu, “Ừm, tuy trí nhớ không tốt, nhưng nha đầu ngươi vẫn không bị ngu dốt nha!”[Yv: kakaka]
“Nguyệt phách kia dấu ở nơi nào? Khi nào thì cho ta xem?” Lâm Quân Tử tràn ngập tò mò.
Kẻ trộm là ai?

“Lăng tiếu Phong nhàn nhạt nở nụ cười, mày rậm giương lên, “Nha đầu ngốc, đương nhiên giấu ở chỗ ta là an toàn nhất, chỗ an tâm nhất a! Ngươi đừng vội, đợi đến thời điểm, ta tự nhiên sẽ cho ngươi xem!”
“A, huynh không thể nuốt lời a! Đúng rồi, ca ca người kia chạy trốn hướng nào? Huynh sao lại đuổi đến chỗ ta?”
Lăng Tiếu Phong ánh mắt có chút bất đắc dĩ, “Hằn chạy tới hướng khuê phòng của muội”
Lâm Quân Tử nháy mắt bối rối, vội vàng quay đầu ngắm nhìn chung quanh.
“A? Kia làm sao bây giờ, nếu hắn trốn đến chỗ bí mật, chờ các ngươi đi khỏi bắt cóc ta, như thế nào a?”
Lăng Tiếu Phong an ủi nói: “Đừng sợ, ta sẽ hảo hảo điều tra nơi này, ta sẽ không để muội lại gặp nguy hiểm!”
“Ừm, nhiều người giúp một tay a, ta cũng không muốn lại bị bán một lần nữa!”
Lăng Tiếu Phong sửng sốt, khuôn mặt sửng sốt, “Vân nhi, ngươi nói cái gì a? Ngươi khi nào bị bán đi?”
Lâm Quân Tử há miệng thở dốc, đang định nói chuyện, đúng lúc đó Mộ Dung Hàn bước vào cửa, lại vội vàng nuốt lại.
Mộ Dung Hàn đối với Lăng Tiếu Phong cúi người hành lễ, “Hồi bẩm cung chủ, chung quanh đều đã tường tận lục soát, không có phát hiện bất cứ người nào khả nghi.”
Giữa đôi lông mày Lăng Tiếu Phong nhăn lại, trầm giọng hỏi, “Linh khuyển cũng không ngửi được manh mối gì?”
Mộ Dung Hàn ngẩng đầu nhìn Lâm Quân Tử cùng Bạch Lộ, thấp giọng hồi đáp: “Khẽ gọi linh khuyển trong viện của đại tiểu thư, không chịu ly khai!”
“Cái gì? Ý của ngươi là, kẻ trộm kia là ta?”
Lâm Quân Tử đối mặt với Mộ Dung Hàn quát.
Nàng xem sắc mặt Mộ Dung Hàn âm hàn, ánh mắt gian trá, khí sẽ không đánh một chỗ.
Mộ Dung Hàn vội vàng nói: “Không có, thuộc hạ cũng không có ý tứ này, Đại tiểu thư đừng hiểu lầm. Chỉ là, linh khuyển quả thật ở trong sân không đi.”
Lâm Quân Tử không cần suy nghĩ, đối với Mộ Dung Hàn lớn tiếng nói:
“Để cho linh khuyển kia tiến vào, ta nhìn xem một con vật có thể ngửi ta cái gì.”
Mộ Dung Hàn không dám làm chủ, chỉ là cúi đầu xuống, chờ đợi Lăng Tiếu Phong sai bảo.
Lăng Tiếu Phong dư quang quét bề phía Bạch Lộ một cái.
Chó dữ đả thương người.
Lăng Tiếu Phong ánh mắt dư quang liếc về phía Bạch Lộ một cái, đối với Mộ Dung Hàn nói: “Tính tình Đại tiểu thư lại nổi lên, đi, nghe lời nàng, đem linh khuyển tiến vào!”

“Vâng, cung chủ!”
Mộ Dung Hàn xoay người ra cửa, không tới một khắc, liền mang vào một đại cẩu toàn thân tuyết trắng.
Con chó này thân hình rất lớni, toàn thân tuyết trắng, bộ lông sáng bóng, hai mắt to kia, minh bạch sắc bén.
Thêm nữa, đầu lưỡi đỏ tươi, răng nanh sắc bén, làm cho người ta vừa thấy, bỗng dưng phát lạnh.
Lâm Quân Tử không biết đây là loại chó gì, nhưng nhìn từ xa, linh khuyển này giống như một con tuyết sư.
Lâm Quân Tử còn chưa đánh giá hết hoàn toàn con vật kia , đã nghe thấy “Ngao”, gầm lên dữ dội.
Linh khuyển vươn người nhảy lên, hướng Bạch Lộ xông tới.
Tất cả mọi người đều cả kinh, người kinh hãi nhất là Lâm Quân Tử.
Nàng cách Bạch Lộ gần nhất.
Hơn nữa, nàng tựa hồ không nghĩ, “Ai nha” một tiếng kêu sợ hãi, thân bỗng nhiên vượt qua, chắn trước mặt Bạch Lộ.
Mắt thấy móng vuốt vĩ đại linh khuyển đến đầu vai Lâm Quân Tử, răng nanh sắc bén cũng đến cổ họng nàng.
Bạch Lộ phản ứng đầu tiên, thất kinh ôm lấy Lâm Quân Tử mãnh liệt về phía sau.
Đồng thời, Lăng Tiếu Phong quát lớn một tiếng: “Im ngay, linh khuyển, ngươi, súc sinh này, người trong nhà mà cũng tổn thương sao?”
Một câu quả nhiên có hiệu quả, linh khuyển phút chút ngậm miệng lại, lui về phía sau hai bước.
Nhưng là, trừng mắt Bạch Lộ, miệng kêu “Ô ô” hung ác khẽ kêu.
Làm như chuẩn bị tuỳ thời nhào đến cắn xé Bạch Lộ.
Lâm Quân Tử ngã vào trong lòng Bạch Lộ, xác thực đã bị linh khuyển kia gây một cú sốc, miệng linh khuyển kia thật giống sư tử a!
Lâm Quân Tử cảm giác thân thể đều vô lực, vỗ ngực, trong miệng lẫm bẩm, “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết.”
Chợt, nộ khí trong lòng bùng lên, nàng khi nào mất mặt như vậy?
Phút chốc thoát khỏi ôm ấp của Bạch Lộ, tức giận kêu lên đối với Lăng Tiếu Phong:

“Ca ca, đây là súc sinh thối tha gì vậy, sao lại còn sợ người lạ a! Mau bắt nó ra ngoài, nếu đả thương bằng hữu của ta, ta nhất định lột da nó!”[Yv: tội con chó. Hjxhjxhjx.]
Lâm Quân Tử vừa dứt lời, Mộ Dung Hàn đứng ở cửa chỉ vào Bạch Lộ lớn tiếng nói:
“Cung chủ, linh khuyển tuyệt đối không tuỳ tiện đả thương người!…
Chó dữ đã thương người 2
Lâm Quân Tử vừa dứt lời, Mộ Dung Hàn đứng ở cửa chỉ vào Bạch Lộ lớn tiếng nói:
“Cung chủ, linh khuyển tuyệt đối không tuỳ tiện đả thương người! Nó nhất định là ngửi thấy mùi khả nghi. Ta dám khẳng định, vị Bạch Lộ công tử này chính là người vừa tiến vào Tử Nguyệt các!”
“Cái gì?” Người ở đây tất cả đều sửng sốt.
Lâm Quân Tử nháy mắt phản ứng lại, Mộ Dung Hàn chết tiệt, nhất định tức giận Bạch Lộ theo Lâm Quân Tử vào Lăng Tiêu cung, để cho hắn không có cơ hội.
Bây giờ còn nhắm vào nàng, xem ra mọi chuyện đều gây phiền phức cho nàng.
Lâm Quân Tử trong con giận, lập tức chỉ vào Mộ Dung hàn chửi ầm lên
“Ngươi thối tha, Bạch Lộ hắn không có một chút công phu nào, ngươi vậy mà nói hắn là người vào Tử Nguyệt các?
Súc sinh kia chỉ là sợ người lạ thôi, ngươi hiện tại trái lại lấy nó làm cớ, muốn ngậm máu phun người?
Ngươi tới cùng mưu tính cái gì?”
Mộ Dung Hàn bị Lâm Quân Tử mắng, sắc mặt càng thêm trắng bệch, hàn quang chớp động trong đôi mắt nham hiểm hung ác.
Trong giây lát, hắn đột nhiên xuất thủ, đưa tay nắm vòng cổ ô kim của linh khuyển “Bá” một tiếng, hướng Bạch Lộ quét tới.
Tất cả mọi người trong phòng đều chấn động. Lâm Quân Tử lại càng kinh hãi “A!” một tiếng.
Đợi khi nàng kịp phản ứng giơ cánh tay nhanh nhẹn, nhưng vì chần chừ vào lúc dây chuyền bay qua trước mắt nên rốt cuộc vẫn muộn trong nháy mắt.
Vòng trang sức ô kim ngay trước, không chút khách khí bay đến trên mặt Bạch Lộ.
“Ai ôi!”
Bạch Lộ không một chút phòng bị, thống khổ bưng kín hai má hô to.
Lâm Quân Tử bắt được vòng cổ, quay đầu nhìn thấy Bạch Lộ ngã ngồi trên mặt đất.
Ầm ầm một tiếng, trong lòng dâng lên một trận đau lòng.[Yv: ô hohoho. Đau lòng rồi.]
Tiếp theo, Lâm Quân Tử khí giận sôi lên, khí giận ngút trời không thể nào bị áp chế.
Nàng tức giận đến điên rồi, bỏ vòng cổ cẩu trong tay ra, nhanh chóng liền hướng Mộ Dung Hàn vọt tới, miệng lớn tiếng chửi:
“Ngươi cái đồ vô liêm sỉ, vương bát đản, cũng dám làm tổn thương bằng hữu của ta,
Ngươi mẹ nó chán sống, nếu hôm nay không lấy lại công đạo,

Ta liền không kêu Lâm Quân Tử!”
Dứt lời quyền tới.
Đoạn quyền đạo nhanh nhất vô cùng tàn bạo, không lưu tình chút nào hướng về phía Mộ Dung Hàn.
Nghĩ muốn soán quyền đoạt vị?
Đoạn quyền đạo nhanh nhất vô cùng tàn bạo, không lưu tình chút nào hướng về phía Mộ Dung Hàn.
Mộ Dung Hàn hiển nhiên bị khí thế của Lâm Quân Tử doạ cho sợ, đứng tại nơi đó hoàn toàn quên chạy trốn, đương nhiên lại càng không dám đánh trả.
Nếu không phải Lăng Tiếu Phong chắn trước mặt hắn, Mộ Dung Hàn hôm nay xương sườn, xương đùi, phỏng chừng sẽ gãy thành hai đoạn!
“Vân nhi, ngươi trước đừng kích động, sai lầm của hắn ta sẽ trừng phạt, ngươi mau đi xem thương tổn của Bạch công tử đi!”
Lăng Tiếu Phong ngăn cản Lâm Quân Tử, trấn an muội muội đang hung hổ.
Dù sao, trước mặt hắn, Lăng Tiêu cung cung chủ, muội muội hắn cùng thuộc hạ xung đột, nói như thế nào, cũng không phải là sự tình dễ nghe.
Lâm Quân Tử làm sao đồng ý, cố gắng tránh thoát cánh tay của Lăng Tiêu Phong, nhất quyết không buông tha Mộ Dung Hàn, nợ cũ nợ mới cùng nhau tính.
Miệng lớn tiếng quở trách “Vì cái gì muốn đả thương bằng hữu của ta? Hắn là người thiện lương trung hậu, ngươi dựa vào cái gì thương tổn hắn? Ngươi cái đồ vô liêm sỉ, vương bát đản, ta hôm nay phải lột da của ngươi ra!”
Người ở phía sau, cách đó không xa, Bạch Lộ yếu ớt gọi nàng một tiếng “Đại tiểu thư, thương tổn của ta không có việc gì, ngươi không cần làm khó hắn!”
Một câu này, lập tức kéo Lâm Quân Tử về hiện thực.[Yv: một câu có uy lực sát thương lớn a]
Còn không biết thương tổn của Bạch Lộ như thế nào a!”
Lâm Quân Tử hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mộ Dung Hàn một cái,
Thầm mắng một tiếng, vương bát đản, màn này mai này nàng sẽ nhớ kỹ, đến lúc đó lão nương cùng ngươi tính.
Vẫn là trước xem thương tổn của Bạch Lộ quan trọng hơn.
Lâm Quân Tử vội vàng xoay người, chạy đến trước mặt Bạch Lộ, đỡ lấy thân thể hắn, cẩn thận đánh giá gương mặt hắn, lo lắng hỏi han:
“Chỉ đánh trúng mặt sao? Có hay không thương tổn đến mắt? Ngươi còn có thể thấy được ta không?”
Bạch Lộ miệng hít vào một ngụm khí, tay bụm má, thanh âm trầm thấp nói: “Không có việc gì, không có thương tổn đến mắt, ngươi đừng vội…”
Lâm Quân Tử tức đến nghiến răng nghiến lợi , mày liễu dựng đứng, nàng đối với Lăng Tiếu Phong cười khiêu khích:
“Ca ca, ngươi xem, đây là thủ hạ vô liêm sỉ của ngươi, hắn dựa vào cái gì mà đả thương người a? Hắn trong mắt tới cùng có chủ tử hay không? Hắn không nghĩ muốn soán quyền đoạt vị chứ?”
Lăng Tiếu Phong cũng hiểu được Mộ Dung Hàn đích thực làm hơi quá đáng.
Còn không nhìn thấy sắc mặt hắn nói chuyện, liền thấy Mộ Dung Hàn cúi đầu nói: “Khởi bẩm cung chủ, ta chỉ là muốn thử xem này Bạch Lộ công tử có công phu hay không,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui