Chương 43: Nam nhân là cây thuốc phiện. Edit: Lady
Đại nhà hàng Tây im lặng, Lâm Tư tư thân thể lửa nóng mềm mại gắt gao tựa vào trên người Luật Hạo Thiên.
Luật Hạo Thiên sửng sốt một lúc lâu, chậm rãi đẩy cô đang quấn quýt si mê ra.
” Đừng như vậy, Tư Tư, trong lòng anh, em là người thuần khiết, anh không thể làm bẩn em.”
Cô liều mạng lắc đầu, đỏ mặt nói:” Nếu là anh Hạo Thiên nói, vô luận như thế nào đều có thể! Tuy rằng hiện tại em mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh Hạo Thiên, mỗi ngày đều có thể với anh cùng nhau ăn cơm, nhưng em còn cảm thấy không đủ, em cảm thấy anh cách em rất xa, em hy vọng chúng ta có thể giống như các cặp tình nhân khác thân mật…… Anh Hạo Thiên, em mỗi ngày nằm mơ đều mơ thấy anh, mơ thấy anh hôn em, ôm em……”(lady: Sến quá )
” Tư Tư, đủ rồi!” Anh nhíu mày nói:” Em thân là Lâm gia đại tiểu thư, hành động cử chỉ đều phải đoan trang cẩn thận, làm sao có thể thổ lộ với nam nhân nhung nhớ”
” Như thế nào không thể?” Cô bỗng nhiên cả giận nói:” Tiết San san không phải đã là người của anh sao? Anh đã ôm cô đúng hay không? Không chỉ một lần, còn có lần hai, ba? Em nói cho anh biết! Vì sao cô ta có thể, em lại không?”
” Tư Tư, em say rồi, anh đưa em về nhà.”
” Không cần…… Em không về nhà, em muốn với anh cùng một chỗ, em muốn anh ôm emgiống như ôm Tiết San San vậy……”
Cô cảm xúc không khống chế được ôm lấy anh, hôn lên môi lạnh như băng của anh.
Anh hai tay nắm lấy hai vai của cô:” Đừng náo loạn, Tư Tư, anh cùng Tiết San San không có gì cả.”
” Anh nói láo! Em nhìn thấy trên người cô ta có dấu hôn, chẳng lẽ không phải do anh làm sao?”
” Đó không phải là dấu hôn!”
“Anh Hạo Thiên, em không phải đứa nhỏ, anh không lừa được em!” Cô lại dựa vào anh, giống như bạch tuộc ôm lấy anh:” Anh, chúng ta đi tìm phòng được không? Anh có thể cùng cô ta trên giường , vì sao không chịu em? Emcó điểm nào kém cô ta?”
Luật Hạo thiên ôm lấy cô, hai tròng mắt thâm thúy càng thêm âm trầm, dưới ngọn đèn, lại càng lạnh lùng.
Trong lòng anh rất rõ, cho dù anh thật sự cùng Lâm Tư Tư phát sinh quan hệ, thậm chí có đứa nhỏ, lão già kia vẫn sẽ không đem Tư Tư gả cho anh.
Anh mười ba tuổi đi theo ông ta, trải qua nhiều như vậy năm, hiện tại anh lại càng xác định them việc này.
” Tư Tư, em thật sự thích anh, nguyện ý làm cho anh một chuyện được không?”
” Đương nhiên, em cái gì cũng nguyện ý làm cho anh.”
” Tốt lắm. Anh hiện tại còn có một việc muốn em đi làm, chỉ cần em làm tốt, mặc kệ lão gia phản đối như thế nào, anh đều cưới em làm vợ.”
” Thật vậy? Thật tốt quá!” Lâm Tư Tư vui vẻ nói:” Anh nói mau, là chuyện gì!”
Anh khóe môi nhẹ nhàng khơi mào một tia hồn xiêu phách lạc cười, bạc môi lạnh lùng, cây thuốc phiện xinh đẹp lại tàn khốc.
……
Lâm Tường mua thuốc trở về, phát hiện người con gái kia đang ngồi dưới đất, đầu gối lên trên sô pha thế nhưng ngủ thật sự.
Hắn nở nụ cười, đi qua vỗ vỗ bả vai của cô:” Uy, mau đứng lên uống thuốc!”
Cô tỉnh lại, uống thuốc, hỗn loạn nói:” Tôi phải đi.”
Hắn thở dài:” Cô hôm nay những lời này đãmuốn nói tam lần, cô như vậy còn muốn đi, ta cũng không ngăn cản cô, nhưng ít nhất cũng phải đợi cô khỏe đã!”
” Tôi…… Tôi không nghĩ nhìn thấy nam nhân kia.”
“Nam nhân nào?”
Cô lắc đầu, vừa rồi ở trong mộng nam nhân kia lại xuất hiện, anh ôm lâm Tư Tư, hai người cùng nhau cười nhạo cô, nhìn cô bị một đám người bắt lấy, cười đến vui vẻ cực kỳ, cô lại khổ sở cực kỳ.
“Cô khóc?”
” Không có.” Cô vụng trộm lau đi nước mắt:” Cậu có thể đàn cho tôi nghe được không?”
Một người con gái đáng thương như vậy, một thỉnh cầu như vậy, mặc cho ai cũng không thể cự tuyệt.
Vì thế buổi tối chật vật này, cô dưới tiếng đàn của hắn mang chút bi thương mà rơi vào giấc ngủ……
Chương 44: Không thể từ chối lời giúp đỡ của anh. Edit: ss Hà Beta: Lady
San San ngủ thẳng đến giữa trưa, ánh mặt trời sáng lạn chiếu vào người cô đang lười biếng trên giường.
Sau một lúc lâu cô mới nhớ ra, chính mình đang ở nhà của Lâm Tường.
Rất kỳ quái chính mình luôn đề phòng người khác giới, cư nhiên lại ở cùng nhà với một nam nhân như vậy. Cô dụi mắt, đi ra phòng ngủ, phát hiện Lâm Tường đang nằm trên sopha, ngủ vẫn chưa tỉnh, khoé miệng chảy ra nước miếng, trên tay còn cầm một bản văn kiện.
Cô bất giác buồn cười, đi qua đi lại, đem những văn kiện bị vứt rải rác sửa sang lại để cùng nhau.
Lấy đi tập văn kiện trong tay hắn, hắn bỗng nhiên tỉnh, vẻ mặt dại ra đứng lên, biểu hiện trên ánh mắt hoảng sợ: “Như thế nào lại đứng phía sau?”.
Hai người gọi cơm, ăn xong, hắn hỏi: “Nhà cô ở chỗ nào? Tôi đưa cô về”.
Cô sửng sốt một chút, ảm đạm nói: “ Không cần… Tôi không có nhà.”
Đúng vậy, năm năm trước cô vốn không có gia đình, mười năm tuổi cô đã bắt đầu ở trong cô nhi viện, cô đã quên gia đình là gì rồi.
Hắn kinh ngạc nói: “Làm sao có thế… Ai cũng đều có gia đình…”
“ Nhưng tôi không có” Cô đứng lên, chạy ra khỏi cửa.
“Đợi chút” Hắn vội mặc thêm quần áo rồi đuổi theo ra ngoài, ở trong thang máy ngăn cô lại.
“ Cô không phải nói cô không có gia đình sao? Vậy cô còn muốn đi đâu?”.
“ Tôi về trường học”
“Tôi đưa cô đi”.
“ Không cần”
“Đừng dong dài”
Hắn mạnh mẽ giúp làm cho cô không thể cự tuyệt, anh lấy xe, xe đi vào khu Tây Nhã học viện.
“ Nguyên lai cô là học sinh trường này!”.Hắn giật mình.
Cô không nói chuyện, đẩy cửa xe ra liền hướng ký túc xá chạy, một trước một sau đi vào cửa ký túc xá.
San San ngây ngẩn cả người, cô nhìn thấy Giang Hằng Vũ ngồi ở cửa ký túc xá.
Thấy cô trở về, hắn nhảy dựng lên: “ San San, em rốt cuộc đã trở lại! Anh tìm em cả một ngày, em chạy đến nơi nào vậy?”.
Cô vừa muốn nói chuyện, đã bi anh ôm, ôm gắt gao.
“Em làm anh sợ muốn chết…”
“Ách… Anh làm cho tôi không thở nổi…”
Hắn buông ra: “ Thật xin lỗi, anh kích động quá…”
Nhìn hắn hai mắt hồng hồng, lòng của cô mềm nhũn: “ Anh… Luôn luôn ở nơi này chờ tôi?…”
“ Anh không tìm thấy em, gọi điện thoại cho em lại không nghe, không có biện pháp, đành phải ở chỗ này chờ”.
Cô mũi đau xót, vốn tưởng rằng đã không hay ho đi cả một đêm, lại nghĩ rằng còn có người ở đây chờ cô.
Một bên, Lâm Tường đứng nhìn bọn họ, hiện ra nụ cười đăm chiêu, đem một túi plastic đựng đầy thuốc đặt xuống, sau đó im lặng đi ra.
Bạn trai người ta cũng đã đến đây, xem ra nơi này đã không cần đến hắn nữa.
Giang Hằng Vũ lúc này mới phát hiện San San cả người mặc quần áo của con trai, cả kinh nói: “ Em… Đây là quần áo của ai?”.
“ Nga, quần áo của tôi bị bẩn nên mượn của bằng hữu”. Cô nói xong xoay người, cũng không nhìn thấy Lâm Tường.
“ Kỳ quái, người đâu?”.
“ Em tìm ai?”.
“ Anh ấy vừa mới cùng tôi đến đây, anh không nhìn thấy sao?”.
“ Anh không chú ý, có vẻ em rất kích động”.
San San một trận hơi hơi buồn bã, đi vào phòng, bắt đầu lục tung.
“ Em tìm cái gì?”.
“ Một ít đồ quan trọng”. Cô nói xong, đem đống giấy chứng nhận, cho vào trong túi.
Cô nhẹ nhàng thở ra, nói: “ Giang Hằng Vũ, tôi nghĩ tôi không thể ở lại chỗ này, anh có thế giúp tôi tìm chỗ ở khác không? Không cần chỗ có tiền thuê nhà đắt, tôi sẽ không trả nổi.”
Hắn quyệt miệng nói: “ Có thể, nhưng em phải đáp ứng anh một điều kiện”.
“ Anh nói”.
“ Em về sau gọi tên anh, không thể sao? Anh đều gọi em là San San, em cũng gọi anh là Hằng Vũ hoặc là A Vũ đều được, như vậy sẽ rất thân thiết”.
Cô do dự: “Nhưng, tôi không có thói quen ấy a…”
“ Không có việc gì, từ từ sẽ thành thói quen”. Hắn cười dắt tay cô: “Đi, chúng ta đi xem chỗ ở.”
…..
“Đây là nơi anh nói muốn cho thuê”. San San nhìn trước mặt là biệt thự nhỏ, nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy. Thế nào? Có vừa lòng không? Chúng ta vào bên trong nhìn xem”.
“ Không cần” Cô nhẹ nhàng buông tay hắn ra: “ Tôi nghĩ, vẫn là chính tôi đi tìm thì hơn”.
Dù sao người ta cũng là người giàu, cũng sẽ không hiểu được sự lo lắng của người nghèo như cô.
Hắn ngăn cô lại, cười hớ hớ nói: “Đừng tìm, em ở lại đây đi, vấn đề tiền thuê nhà không cần lo lắng, đây là coi như là anh giúp một người bạn có chỗ ở”.
Cô vẫn lắc đầu: “Tôi không thể ở lại nơi này”. Xoay người muốn đi.
“ Tiết San San”. Hắn quát, vẻ mặt giận dữ: “Em rốt cuộc có hay không coi anh là bạn bè! Em rốt cuộc có hay không đem mình giống như người con gài bình thường”.
Cô lắp bắp kinh hãi, ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn giận dữ nói: “Có đôi khi thật hy vọng em giống như những người con gái kia, là con chim nhỏ nép vào người, như vậy anh có thể đem bả vai anh cho em lúc em cần, nhưng nếu thật sự là như vậy… em sẽ không còn là Tiết San San… Nhưng em không thể thả lỏng mình một lần sao? Đem hết thảy mọi việc giao cho anh làm, anh muốn em nghỉ ngơi, chỉ là bạn của em”.
Mỗi một câu của Giang Hằng Vũ, đều dùng giọng trầm ấm áp đánh vào trái tim cô.
Đó là một loại cảm giác cảm động, cùng ấm áp, mà cô chưa bao giờ dám hy vọng xa vời.
Hắn đã nói đến thế này, nếu cô lại cố cự tuyệt sự giúp đỡ của hắn, vậy có điểm rất tuyệt tình.
“Được rồi, tôi trước hết ở tạm chỗ này… A Vũ, cám ơn anh”.
Giang Hằng Vũ rốt cuộc cũng thoải mái nở nụ cười.
Chương 45: Siêu cấp luật sư trong truyền thuyết. Edit: Lady
Kí túc xá nữ sinh trống rỗng, Luật Hạo Thiên vẻ mặt tối tăm.
Vừa rồi trợ thủ nói cho anh, Tiết San San đã làm thủ tục nghỉ học.
Anh tìm cô một đêm!
Cô cư nhiên làm thủ tục nghỉ học!
Cô không bao giờ trở lại trường học, không muốn gặp mặt anh nữa sao?
Hai tay nắm chặt, trong mắt tối sầm lại……
Đi vào phòng ngủ, trên giường rõ ràng có áo sơ mi của nam nhân, còn có quần bò.
Chỉ một thoáng, một cỗ tức giận liền nổi dậy.
” Nham nhân kia.” Anh cúi đầu hỏi:” Là ai?”
Trợ thủ vội trả lời:” Người mang Tiết tiểu thử đi sao?…… Nga, hình như là nhị công tử của Giang gia.”
” Giang gia……” Anh trong mắt hàn quang phụt ra, cậu ta quả nhiên không chịu an phận, là muốn khiêu khích anh sao…… Tốt, anh sẽ phịng bồi cậu ta!
Rời khỏi ký túc xá, anh cùng Tư Tư đi ăn cơm.
Trong gian phòng, anh mỉm cười nói:” Tư tư, anh giao cho em làm việc, em làm tốt không?”
” Nga……” Lâm Tư Tư do dự một chút, khó xử nói:” Cha căn bản không cho em đến thư phòng của ông ấy, em không biết lấy được tài liệu kia.”
Anh nhíu mày, thấp giọng nói thầm:” Để ý như vậy…… Ngay cả con gái cũng đề phòng?”
” Anh nói cái gì?”
” Không có gì.” Anh cười cười:” Vậy em có thể thừa dịp lúc ông ấy không có trong phòng thì vụng trộm đi vào.”
” Như vậy…… Thật không tốt?” Cô khó xử nói:” Chúng ta vì sao phải lén lút như vậy? Anh Hạo Thiên, anh trực tiếp cùng cùng cha nói chuyện là được rồi?”
” Nha đầu ngốc, anh muốn làm cho lão gia bất ngờ, chuyện này nếu làm tốt, ông ấy nhất định sẽ rất vui, chuyện của chũng ta, lão gia sẽ không phản đối nữa.” (Lady: anh xảo trá thật)
Luật hạo thiên hướng dẫn từng bước khuyên bảo, Tư Tư rốt cục cố lấy dũng khí, cắn răng nói:” Được, em thử xem!”
” Nhất định phải thành công, không thể thất bại.” Anh nhìn chằm chằm vào hai mắt của cô, ôn nhu nói:” Nếu bị lão gia phát hiện, em trăm ngàn lần không thể đem mọi việc nói cho ông ấy biết.”
” Vì sao…… Được rồi, em đã nói là sẽ làm được!”
” Được Tư Tư, em thật sự là em gái tốt của anh.”
Anh nở nụ cười, cười đến dị thường yêu dã mà huyến lệ……
———————————————————
Sáng sớm, Tiết San San mang ba mươi vạn đến chỗ luật sư truyền thuyết kia.
Ngày hôm qua cô khó khăn mới đuổi được Giang Hằng Vũ đi, nhưng biệt thự cao cấp kia cô thật sự ở không quen, căn phòng lớn làm cho cô có cảm giác không an toàn, ép buộc đến đã khuya mới ngủ, buổi sáng thức dậy cảm thấy rất mệt.
Nhưng nhớ tới nhiệm vụ của mình, cô tinh thần liền phấn chấn gấp trăm lần.
Mắt nhìn cổng nhà luật sư được làm xa hoa, kích động rồi đi vào.
” Xin chào, tôi tìm Giang luật sư.”
Cô đứng ở trước chỗ phục vụ lễ phép nói.
” Cô có hẹn trước không?” Người phục vụ thấy cô một thân mộc mạc cho rằng, khinh thường hỏi.
“…… Không có.”
” Không hẹn trước không thể đi vào.”
” Kia…… Cô cũng không thể gọi điện thoại nói cho người ấy một tiếng?”
” Ha?” Cô ta khóe miệng mang theo cười lạnh:” Không thể, chờ cô hẹn trước rồi lại đến!”
Tiết San San kìm nén tức giận:” Vậy phiền cô cho tôi số của người ấy, tôi sẽ tự gọi.”
Cô ta cười khẩy nói:” Cô cho mình là ai? Số điện thoại của Giang luật sư có thể tùy tiện cho người khác sao? Giang luật sư cuat chũng tôi mỗi ngày đều bận rộn như vậy, làm sao có thời gian rỗi quản chuyện của cô? Cô vẫn nên đi mau! Đừng ở chỗ này làm mất mặt chúng tôi!”
Tiết San San giận dữ:” Người mất mặt xấu hổ chỉ sợ là cô, làm phục vụ như cô, đối đãi khách hàng không có lễ phép, ông chủ của các cô mướn người như vậy, thật sự là sai lầm lớn nhất của hắn ta.”
” Cô……” Nữ viên chức tức giận đến ánh mắt bốc lửa, thở hồng hộc nói:” Cô đừng ở trong này nói hươu nói vượn! Tôi nói cho cô, Giang tiên sinh là sẽ không gặp cô! Cô mau cút nhanh cho tôi!”
Hai người tranh chấp, chỉ nghe một giọng trầm tao nhã của một người đàn ông:” Như thế nào ầm ỹ như vậy?”
Nữ viên chức kia nghe vậy vẻ mặt kích động, chỉ vào Tiết San San:” Giang luật sư, vị tiểu thư này nhất định phải gặp ngài, nhưng cô ta không có hẹn trước, tôi không cho phép cô ta đi vào, cô ta liền lớn tiếng.”
Tiết San San ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nọ dáng người thon dài, nhã nhặn như người cổ đại bình thường, mắt phượng hẹp dài, tề mi xinh đẹp, cả người thoạt nhìn tựa như một bộ sơn thủy họa bàn bình tĩnh thong dong.
Đây là trong truyền thuyết có thể đem đen nói thành trắng, có thể đem người chết nói sống, có thể đem thiết án phản cung luật chính kỳ tài Giang Trục Thủy sao?
Cô thật sự rất khó tưởng tượng, bởi vì hắn thấy thế nào cũng không như là cái nghiêm cẩn cơ biến, khéo lưỡi như hoàng siêu cấp lớn luật sư.
Giang Trục Thủy ngón trỏ đánh mặt bàn, nhìn nữ viên chức kia:” Người lớn tiếng, thật là vị tiểu thư kia sao? Nhưng tôi như thế nào chỉ nghe thấy cô ở đây nói lớn?”
Nữ viên chức sợ tới mức mặt như màu đất, việc xua tay nói:” Không…… Giang tiên sinh, tôi chỉ là cùng cô ta tranh luận……”
” Những lời nói vừa rồi của tiểu thư này tôi đều đã nghe được, xác thực, thuê người như cô, thật sự là sai lầm. Cô mau đến chỗ tài vụ nhận tháng lương này đi.”
Nữ viên chức sợ tới mức chân đều nhuyễn, thất kinh khẩn cầu:” Không cần! Giang tiên sinh, van cầu anh không cần đuổi việc tôi…… Tôi làm không tốt, tôi về sau nhất định sẽ sửa!”
” Không cần, chờ cô sửa rồi về nhận lại.” Hắn thản nhiên nói, quay đầu nhìn Tiết San San liếc mắt một cái:” Cô muốn tìm tôi?”
“…… Là.” San San hoàn toàn lời lẽ mạnh mẽ làm chấn động, thành thành thật thật trả lời vấn đề của hắn.
” Đi theo tôi!” Hắn nói xong đi vào thang máy, thấy cô còn ngơ ngác đứng ở nơi đó bất động, hô:” Cô còn không tiến vào?”
“…… Nga!” Cô thế này mới phục hồi tinh thần lại, vọt vào thang máy.
Cô thật kích động, hắn gọi cô! Hắn sẽ tiếp nhận án tử của cô sao? Hắn ta sẽ giúp cô lật lại bản án sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...