Vì công việc ở thành phố A gặp chút rắc rối nên Đàm Dịch Khiêm phải quay về thành phố, thế nhưng anh không chịu rời xa Hạ Tử Du nên mới có cảnh Đàm Dịch Khiêm vừa đi vừa ôm Hạ Tử Du ở sân bay, mà cô dĩ nhiên kiên quyết không theo cùng anh.
Thế nhưng anh lại để cận vệ của mình bắt cóc Hạ Tử Nhiên lên máy bay, vì sợ anh lại bày trò với con gái mình nên cô đành phải theo anh lên cùng máy bay.
ở trên máy bay cô ôm con gái ngồi một chỗ cách xa Đàm Dịch Khiêm, vì là máy bay tư nhân nên ngoài anh và cô chỉ có mấy người cận vệ của anh.- Mẹ, gấu…_ Tiếng nói trẻ con non nớt vang lên, Hạ Tử Nhiên hướng tới mấy con gấu bông cạnh ghế của Đàm Dịch Khiêm, vì con đòi nên cô không đành lòng nên để con gái xuống, cô lo sợ con gái bị ngã nên cũng đi theo.- Em sợ anh làm gì con gái sao? Nó cũng là con gái anh.._ Đàm Dịch khiêm lên tiếng ngay sau lưng cô.
Nhưng Hạ Tử Du không lên tiếng chỉ im lặng đứng bên cạnh con gái.
Anh thật sự mất kiên nẫn vì sự làm ngơ của cô, trước đây cô không như vậy, gặp chuyện gì không vui cô sẽ khóc òa lên hoặc làm càn với anh, thế nhưng giờ thì sao? Cô cách xa anh chỉ hơn hai năm mà coi anh như người xa lạ.
Thế nhưng cô cũng không thèm để ý đến anh, Đàm Dịch Khiêm tức giận thô lỗ lấy tay ghì chặt cằm cô bắt cô nhìn mình vá cúi đầu hôn môi cô mãnh liệt.
Hạ Tử Du tức giận giãy dụa nhưng vẫn không thoát được sự kiềm hãm của anh.
Một lúc sau anh buông tha cho cô, nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương.- Hãy để anh giải thích cho em có được không?_ Đàm Dịch Khiêm dịu giọng nói, cũng giống như trước đây anh cưng chiều cô.- Đàm Dịch Khiêm, anh là tên khốn, tôi không muốn nghe anh giải thích cái gì cả, khi máy bay hạ cánh tôi nhất định sẽ báo cảnh sát._ Hạ Tử Du tức giận mắng anh hốc mắt cũng ửng đỏ vì uất ức.- Em.._ Đàm Dịch Khiêm thật sự hết cách với cô, chỉ biết im lặng nhìn cô, anh không nên vội vàng vì giờ cô không giống như trước, cô gái nhỏ của anh giờ đã biết giơ móng vuốt với anh để bảo vệ mình.
Trên máy bay rơi vào yên lặng, mà Hạ Tử Nhiên giờ đã mệt và nắm thiếp trong lòng HẠ Tử Du, cô không dám chợp mắt vì sợ Đàm Dịch Khiêm giở trò, ngược lại con gái cô đã ngủ ba giấc.
Lúc xuống máy bay cô nhanh chống ôm con gái xuống và mở di động, lúc mở máy cô mới phát hiện điện thoại mình không thể dùng ở đây, cô đã trở lại thành phố A.
Cô tức giận liếc nhìn ai đó đang thản nhiên bước xuống máy bay.- Trước hết em theo anh về nhà, sau đó anh sẽ nói chuyện với em._ Đàm Dịch Khiêm nhẹ nhàng nói, Hạ Tử Du suy nghĩ một lúc không nói tiếng nào cũng không phản khán, ngoan ngoãn theo anh về nhà riêng của anh.
Đã hơn hai năm không về lại căn nhà cô đã sống, mọi thứ vẫn không thay đổi, kí ức lại ùa về khiến hốc mắt cô nổi đỏ lê, Hạ Tử Du nhanh chống xóa đii hồi ức đó mà trở về hiện tại, anh và cô thật sự không như trước nữa.Nếu không có cô bên cạnh, nếu không cùng cô trải qua những ngày tháng hạnh phúc thì anh Đàm Dịch Khiêm nguyện cả đời sẽ không cùng ai.Đây là ý nghĩ của anh Đàm, sau hơn một tháng cô trở về nhà, bảo bối của anh luôn bài xích với anh.
Có lẽ cô thật sự bị tổn thương nên cô không thể tiếp nhận tình cảm của anh nữa.- Tổng giám đốc, Kim Trạch Húc đúng là có liên lạc với cô Hạ_ Cảnh Nghiêu lên tiếng sau khi bước vào phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm.- Năm đó, cậu đã giấu tôi, đến giờ vẫn không muốn nói sao?_ Đàm Dịch Khiêm trầm mặc hồi lâu mới lạnh lùng lên tiếng, khí thế anh thật sự rất bức người.- Tên khốn, là cậu năm đó đã nói gì với Đường Hân khi ở bệnh viện, Tiểu Du vì nghe tin cậu bị truy sát đã đến bệnh viện, thế nhưng lại nghe lời nói của cậu hứa với Đường HÂn.._ Kiềm nén đã lâu giờ lại nghe Đàm Dịch Khiêm chất vấn, lại nói mọi công việc của hắn anh đều đảm nhiệm, nhưng giờ lại nhận được sự chất vấn kia.- Cậu còn nhớ vụ năm chúng ta học trung học không? Có lần tôi bị bắt cóc…người cứu tôi chính là con gái của tên trùm buôn lậu ma túy.Cô ta học dước chúng ta hai lớp, Đường Hân…_ Đàm Dịch Khiêm chậm rãi nói, nhớ lại vụ việc năm đó, anh vẫn còn nhớ rõ, chính vì lới hứa bồng bọt của mình năm đó lại là vết đao vào lòng anh như bây giờ, anh không hề biết bảo bối của anh lại nghe được câu nói ấy, anh tham gia vào thế giới ngầm cũng chính vì muốn điều tra cô ta nên anh phải diễn, anh lại không thể mở lời với bảo bối của mình được.
Năm anh tìm thấy cô là năm anh biết ba mẹ cô đã bị giết, nhưng thân phận cô thật sự anh tra không ra, kể cả ba mẹ cô là anh tới giờ vẫn là vấn đề khó đối với anh.- Cậu biết, nhưng tại sao lại đem Tiểu Du ra đùa giỡn như vậy? Chẳng phải cậu yêu cô ấy lắm sao…_ Cảnh Nghiêu vẫn cố kiềm nén cảm xúc muốn đánh người, nghiến răng hỏi.- Phải, rất yêu…yêu đến mức mà tim tôi đến giờ vẫn đau…tôi không muốn biết cô ấy là ai? Nhưng tôi hi vọng cô ấy là người bình thường, không giống như chúng ta, luôn có niều kẻ rình rạp muốn lấy mạng…_ Giọng nói anh trầm thấp vang lên, như ngàn mũi kim đâm vào tim HẠ Tử DU, cô đang đứng trước cửa phòng Đàm Dịch Khiêm, vì hai người quay đầu nên không biết sự tồn tại của cô, nhưng nếu có ai vào phòng anh sẽ có thư kí thông báo, thế nhưng lần này là cô Hạ, bảo bối của tổng giám đốc, sao thư kí dám phật lòng chỉ nghe theo lời vì cô yêu cầu.- Đừng nói với anh ấy tôi có đến, tối nay anh ấy về tôi sẽ nói chuyện…_ Hạ Tử Du thân thiện nói với cô thư ký xong thì xoay người rời đi.
Trên đường về nhà, cô đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ lần này cô thật sự hiểu lầm anh, một tháng vừa qua, dù cô có nóng giận với anh hay lạnh lùng vô tâm ,anh vẫn ân cần chăm sóc cho cô tận tình, không phiền não hay tức giận với cô, thậm chí cô còn không cho phép con gọi anh là ba.
Thân phận của cô sao? Thật sự là cô đã quên, đến khi, cô biết chuyện của anh và tập đoàn kimono, cô mới thoáng nhớ đến mình là ai? Ba mẹ cô chính là thuộc hạ của một trong những tổ chức ngầm, vì biết được sự thật tàn nhẫn hại người của chủ nhân mà ông bà đã bỏ trốn và rời xa thế giới ngầm..
Thế nhưng năm cô bảy tuổi họ đã bị iết chết, chính chú út của cô đã cứu cô, nhưng vì bị thương và đánh lạc hướng chúng nên chú út phải bỏ lại cô, và lúc đó anh đã cứu cô.
Gạt bỏ suy nghĩ cô bước vào nhà, nghe nói con gái cô đã ngủ, nhìn đồng hồ cũng gần đến giờ Đàm Dịch Khiêm về nhà, cô liền muốn xuống bếp nấu vài món cho anh.
Hai năm qua cô đã học không ít các món ăn, mặc dù hơi vụng về nhưng hoàn thành xong cũng có thể ăn tạm.
Thấy cô chủ xuống bếp nhóm người làm hoảng hốt ra sức ngăn cản nhưng đều bị cô kiên quyết muốn làm, vì sợ cô mệt nên họ ở lại giúp cô một tay.
Khi cơm nước đã xong mà Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa về, Hạ Tử Du nghĩ, chắc anh lại nghĩ cô sẽ lạnh lùng vô tâm với anh nên anh không muốn về, tính gọi điện cho anh nhưng nghĩ lại không biết mở miệng như thế nào, đành ngồi đợi.
Dòng suy nghĩ lại đưa cô về với những nắm hạnh phúc được anh cưng chiều, anh chưa bao giờ tức giận với cô, dù cho cô có nghịch ngợm phá tài liệu của anh, dùng hợp đồng của anh để làm giấy vẽ, dùng máy tính của anh chơi game, thậm chí còn bỏ trốn ra ngoài chơi hại anh lo lắng đi tìm nhưng cũng không hề lớn tiến với cô.
Đến nay anh vẫn thế, vẫn lạnh lùng với mọi người nhưng anh vẫn ôn nhu, dịu dàng với cô như trước đây.
GIật mình nhìn lại thì đã hơn mười giờ, anh vẫn chưa về, cô hơi mệt nên nằ trên sofa nghĩ.
Cô muốn đợi ah về rồi sẽ nói chuyện với anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...