Buổi tối, Sở Thanh Ly vẫn ngồi trên lưng kim điêu, đi một vòng rồi trở lại lãnh cung."Chi Chi....! chủ nhân ngươi rốt cục đã trở về, Xám tro có chuyện quan trọng báo cáo." - Tiểu chuột vừa thấy Sở Thanh Ly trở về, lập tức nói."Xám Tro , chuyện gì mà sốt ruột như vậy?" - Sở Thanh Ly dùng tay chân bò xuống."Chủ tử, là như vậy, Xám tro hôm nay ở trong cung có chút nhàm chán, liền muốn đến nhà các vị đại nhân một chút, thuận tiện xem có đồ ăn ngon gì không?" - Con chuột nhỏ có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi chuột, vẻ mặt xấu hổ."A, Xám Tro kia là tìm được thứ tốt để ăn?"- Sở Thanh Ly cười ngọt ngào nói."Không có, ta..." - "Ùng ục!" - Chỉ nghe thấy bụng chuột nhỏ kêu loạn.Sở Thanh Ly sửng sốt, lập tức nở nụ cười, mọi lần luôn kiếm đồ ăn vặt trong tẩm cung hoàng thượng, hôm nay sao lại đói bụng?"Chi Chi Chi Chi, chủ nhân, thật ngại quá, Xám tro đã đói bụng nửa ngày rồi." - Tiểu chuột vẻ mặt ủy khuất nhìn Sở Thanh Ly.
Phải biết rằng, lúc mình nghe được tin tức mới là giữa trưa, lúc này cũng đã là buổi tối, nó không đói mới là lạ?"Ừm, đến ăn một quả chu quả đi.
" - Sở Thanh Ly từ trong túi nhỏ tùy thân lấy ra một quả chu quả.Đôi mắt của con chuột nhỏ tròn.
Chỉ tiếc, mắt chuột này có trừng thế nào đi nữa, cũng không lớn hơn bao nhiêu.
Con chuột nhỏ hít nước miếng một chút, hai chân trước nâng lên, ầm ầm ăn.
Nó vừa gặm vừa đem chuyện hôm nay của mình ở Thái sư phủ nói một lần." Cái gì, ngươi nói là đang tính kế Tiết đại tướng quân? "- Sở Thanh Ly sửng sốt.Tiết đại tướng quân này là ai, có thể chính là ngoại tổ phụ của mình hay không? Nếu đó là trùng hợp, nó thực sự là rất nghiêm trọng.
Chính mình phải suy nghĩ thật kỹ, phải thần không biết quỷ không hay như thế nào mới bảo trụ được bọn họ.
Tốt nhất, phải làm cho bọn họ cảm thấy rằng kế hoạch của bọn họ đã thành công.Sở Thanh Ly dường như ngửi thấy mùi âm mưu.
Hồ thái sư này, hình như chính là cha của hoàng quý phi Hồ Nghiên Khả, cũng là ngoại gia của đại hoàng tử Sở Kiều Đông.
Chẳng lẽ, bọn họ muốn tạo phản hay sao?Sở Thanh Ly ngồi ở chỗ đó âm thầm nghĩ, ngay cả Tiết Đan Vân tiến vào nàng cũng không phát hiện."Ly nhi, đang suy nghĩ cái gì vậy, nghĩ xuất thần như vậy?" - Tiết Đan Vân cười hỏi." Đương nhiên là nhớ ngoại tổ phụ a!"- Sở Thanh Ly không chút nghĩ ngợi thuận miệng trả lời."Ly nhi, con vừa nói gì?" - Sắc mặt Tiết Đan Vân rõ ràng biến đổi." Ly nhi không biết ngoại tổ phụ bọn họ bị lưu đày đi nơi nào, nếu biết, vậy để cho hồng hồng chúng nó đi xem một chút, thuận tiện mang theo tin tức cho bọn họ, mẫu thân ngươi nói có được không?" - Sở Thanh Ly vội vàng chuyển miệng nói."Ừm, biện pháp này tốt, ta làm sao lại không nghĩ tới biện pháp này?" - Ánh mắt Tiết Đan Vân sáng lên, trong nháy mắt liền vui vẻ.Tối hôm đó, Sở Thanh Ly đã nghĩ ra đối sách.
Nàng biết, muốn bảo vệ người của mình , nàng nhất định phải bồi dưỡng thế lực của riêng mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...