Mai San San nuốt nước bọt, hạnh mâu cảnh giác nhìn Bách Lí Tu Viễn, người này, vào buổi trưa còn đối với nàng lạnh nhạt, nhưng còn bây giờ thì sao, lại là bày ra bộ dáng hứng thú, nàng thật khó có thể đoán được tâm tư của người này.
“Bách Lí Tu Viễn, ta cho ngươi biết, ngươi đừng có tới đây!” Mai San San hai tay che trước ngực, uy hiếp nói: “Nếu ngươi còn dám tới gần, ta sẽ cho ngươi biết tay!”
Đêm động phòng hoa chúc với hắn, nàng thật ra chỉ mới mười chín tuổi!
Rất ngượng ngùng biết không!
Môi mỏng nhàn nhạt cười, đôi mắt thâm thúy nhìn Mai San San, mang theo thanh âm mị hoặc nói: “Mai gia các ngươi trăm phương ngàn kế, đem ngươi gả cho bổn vương, vì cái gì không để cho bổn vương lâm hạnh ngươi, dùng cái này để củng cố địa vị Mai gia các ngươi sao?”
Lời mà Bách Lí Tu Viễn nói ra, mang theo châm chọc, ánh mắt nhìn về phía Mai San San giống như đang nhìn một món đồ.
Mai San San trong lòng chấn động, lời từ Bách Lí Tu Viễn nói ra, nàng nhận ra trong chuyện này còn có uẩn khúc.
“Đúng thì sao, mà không phải thì như thế nào?” Mai San San nói.
Nàng vốn cùng thế giới này không liên quan, Mai gia có chủ ý gì, nàng cũng không muốn can thiệp nhiều.
Thứ duy nhất nàng nghĩ, chính là biện pháp để quay trở về, tiếp theo sau đó là học tập, sau đó nữa là cùng với thanh mai trúc mã kết hôn, cuối cùng an gia lập nghiệp.
Mà cổ đại đấu đá với nhau không thích hợp với nàng.
“Cho nên, bổn vương cho ngươi cơ hội!” Bách Lí Tu Viễn châm chọc nói.
Hắn cũng muốn nhìn, Mai gia sẽ nổi lên sóng gió gì!
Bách Lí Tu Viễn dồn ép Mai San San đến góc tường, nhẹ nhàng nâng hàm dưới của Mai San San, nghiêng người tới gần, lạnh lùng nói: “Làm sao? Bổn vương có thể làm việc này, ngươi còn chưa hài lòng?”
Mĩ sắc trước mặt, tim Mai San San chợt đập loạn.
Nàng không phải không thừa nhận, bộ dạng này của Bách Lí Tu Xa vô cùng đẹp, nếu hắn vứt đi vẻ lạnh nhạt, không chừng có thể câu hồn nữ nhân.
“Đầu óc ngươi có phải bị con lừa đá đi rồi, đồ thần kinh!” Mai San San cau mày nói.
Trong chớp mắt nàng bị trầm mê bởi sắc đẹp của hắn, nhưng mà, cũng không biểu đạt nàng có ý tứ gì đối với hắn.
Nghe vậy, giọng nói của Bách Lí Tu Viễn lạnh đi mấy phần: “Lạc mềm buộc chặt, muốn đùa sao?”
Cho tới bây giờ cũng chưa có người, dám dùng lời này nói với hắn.
Mai San San là kẻ đầu tiên!
“Duệ Vương gia, ngài đúng là tự luyến.
” Mai San San mắc cười, nở nụ cười châm chọc: “Tự luyến là bệnh, phải được chữa trị!”
Đừng tưởng rằng mình có sắc đẹp, liền cho rằng mọi nữ nhân khắp thiên hạ đều thích ngươi, với ngươi là phải chơi lạc mềm buộc chặt!
Bách Lí Tu Viễn cau mày, cánh tay có lực nhấc lên, trực tiếp đem Mai San San ôm vào lòng, giọng nói tựa như mạn bất khinh tâm (không đếm xỉa tới), nói: “Kết thúc trò chơi, nên làm chính sự rồi!”
Dứt lời, trực tiếp cúi đầu, môi mỏng lạnh lẽo đặt lên môi Mai San San, đem lời nàng muốn nói trực tiếp ngăn lại.
Đại não Mai San San xoay như chong chóng, khuôn mặt trong nháy mắt ửng đỏ.
Khi đợi nàng kịp phản ứng, Bách Lí Tu Viễn sớm đã rời môi nàng, nhưng tay như cũ vẫn giam cầm nàng.
“Làm sao?” Bách Lí Tu Viễn cười khẩy, nhìn Mai San San mắt dại ra, trong con ngươi đen nhánh xẹt qua một tia cười lạnh.
Mai San San còn chưa lấy lại tinh thần, trong đầu xuất hiện lại sự việc kia.
Bách Lí Tu Viễn thu lại một tay, ngón tay có chút lạnh vuốt ve cánh môi nàng, trong đôi mắt đen tối không rõ, giọng nói mang theo từ tính, mê hoặc nói: “Còn muốn sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...