Phúc Hắc Tà Quân Huyết Vương Bá Sủng Tiểu Manh Phi


Ngày thứ hai tỉnh lại, Mai San San toàn thân như cũ đều bị đau đớn, như thường lệ uống cạn chén thuốc Bách Lí Tu Viễn chuẩn bị.

Sau khi Bách Lí Tu Viễn rời đi, Mai San San nằm trên giường, nhìn màn che, trong lòng rất là nghi ngờ, tại sao lúc nào nàng cũng đắm chìm trong đợt tấn công của Bách Lí Tu Viễn, không thể tự kìm chế được.

Rõ ràng trong lòng nàng cực kỳ không muốn, nhưng nàng luôn có cảm giác có một thứ gì đó đầu độc thần trí nàng, làm cho nàng không thể kháng cự Bách Lí Tu Viễn.

Mà bên trong thư phòng ở Vương phủ, Bách Lí Tu Viễn đang đứng gần cửa sổ, mắt nhìn về phía chân trời.

“Bát ca, huynh đối đãi với tẩu tẩu như vậy, có tốt hay không?” Thập Vương gia – Bách Lí Trữ Hoa cau mày nói.

Bách Lí Trữ Hoa là thân đệ đệ với Bách Lí Tu Viễn, cũng là người duy nhất có thể ra vào Duệ Vương phủ.

Bách Lí Tu Viễn xoay người, khóe miệng nở nụ cười băng lãnh, liếc Bách Lí Trữ Hoa một cái, hừ lạnh nói: “Mai gia dám dùng một nửa tài phú để đổi lấy hôn sự này, nên chuẩn bị thực tốt cho những chuyện này!”

“Nhưng tẩu tẩu dù sao cũng là vô tội.

” Bách Lí Trữ Hoa lo lắng nói: “Nếu ngày sau tẩu tẩu biết Bát ca huynh làm ra những chuyện này, có lẽ tẩu ấy sẽ rất oán giận huynh.


“Trữ Hoa, đệ lo lắng quá nhiều rồi!” Bách Lí Tu Viễn lạnh lùng nói: “Còn thuốc kia thì sao?”
Bách Lí Trữ Hoa nghe vậy, có chút không chịu được, nói: “Bát ca, huynh còn nghĩ sẽ đối đãi với tẩu tẩu như vậy sao?!”
“Trữ Hoa, đệ quá phận rồi!” Bách Lí Tu Viễn liếc y một cái.

“Hảo hảo! Đệ cho huynh, hết thảy đều cho huynh, thành không!” Bách Lí Trữ Hoa nói, sau đó từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc, đưa cho Bách Lí Tu Viễn, lại nhắc nhở một lần nữa: “Bát ca, đây là Vô Hương phấn mê hoặc thần trí, huynh ngàn vạn lần đừng cho tẩu tẩu dùng quá nhiều, nếu không, tẩu ấy sẽ biến thành kẻ ngốc!”
Bách Lí Tu Viễn cười lạnh, mắt nhìn lọ thuốc trong tay, không đếm xỉa tới nói: “Cho dù cuối cùng nàng bị biến thành kẻ ngốc, thì như thế nào? Đến lúc, không chừng đó chính là một loại giải thoát cho nàng!”

Tại Ngưng Hương Các bên này, Tiểu Liễu như đang che dấu, dang hai tay ra, đem Mai San San che ở phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn Mị Nghiêng Yêu.


“Mỹ nhân, nàng là tiểu nha hoàn a, thật đúng là khả ái!” Mị Khuynh Yêu nở nụ cười xinh đẹp, sâu trong ánh mắt là tà tứ, làm cho người khác nhìn không ra cảm xúc, y nhanh như gió định huyệt của Tiểu Liễu, nghiêng mình đi tới bên người Mai San San, vươn cánh tay ra, nói: “Mỹ nhân, ta dẫn nàng đi ra ngoài hảo hảo vui đùa một chút!”
Dứt lời, ôm trọn Mai San San, thi triển khinh công rời khỏi Duệ Vương phủ.

Mị Khuynh Yêu ôm Mai San San, đi tới lưng chừng sườn núi Hàn Sơn Tự, liền dừng lại, cười nói: “Mỹ nhân, nơi này có đẹp hay không?”
Mai San San kinh ngạc nhìn, khắp núi đồi đều là cây hoa đào, hoa đào màu hồng phấn nở đầy cành, thật là kinh ngạc.

Nàng không thể không thừa nhận, cảnh sắc nơi này, rất đẹp!
“Mị Khuynh Yêu, ta và ngươi hôm nay, cũng chỉ mới gặp nhau có hai lần, nhưng ngươi cứ tránh né ta, nói cho ta biết, đây là tại sao?” Mai San San nhìn thẳng vào đôi mắt của Mị Khuynh Yêu, nghiêm túc nói.

Thái độ quấn người của Mị Khuynh Yêu, làm cho trong lòng nàng không khỏi có phòng bị.

“Mỹ nhân, nàng gọi đầy đủ họ tên ta, làm cho ta cảm thấy dư thừa a ~” Mị Khuynh Yêu không nhìn thẳng, Mai San San mới vừa nói, ngón tay thon dài ôm eo Mai San San một cái, đặt trước mũi ngửi ngửi, cười nói: “Thật là thơm ~”
Mai San San liếc mắt, không biến sắc nói: “Tốt lắm, vậy ta đổi lại, Tao Bao*, nói cho ta biết, vì sao ngươi cứ bám lấy ta?”
(*)Tao bao: dính người, bám người.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui