Phó Diên Thăng gọi phục vụ mang menu rượu ra cho Diệp Khâm Như order.
Diệp Khâm Như hỏi nhân viên đứng cạnh: "Nhà hàng có đề xuất gì không?"
Nhân viên kia nhiệt tình nói: "Một chai Lafite thì sao ạ?"
Diệp Khâm Như hỏi lại: "Của năm 82 à?"
Phó Diên Thăng nghe vậy thì bật cười, như thể Diệp Khâm Như vừa hỏi gì đó rất thú vị.
Nhân viên đáp: "Err, tiếc quá, hiện tại nhà hàng chỉ có Lafite năm 96 và 00 thôi. Nhưng nếu ngài muốn, tôi có thể điện cho quản lí, chắc hẳn chỉ cần nửa tiếng nữa là điều được một chai tới..."
Diệp Khâm Như khoát tay nói: "Thôi thôi."
Hắn lật menu xem qua, nhắm lấy một chai rượu đỏ của Pháp, đọc lên rồi hỏi Phó Diên Thăng đã từng nghe tên hay chưa.
Phó Diên Thăng: "Có uống một lần, vào miệng thành ngọt, vị không quá gắt, nói chung không tồi."
"Vậy cho tôi một chai này đi." Diệp Khâm Như đưa lại menu cho nhân viên phục vụ rồi quay ra giải thích với Phó Diên Thăng, "Chiều nay tôi còn phải đi có việc, nên không uống nhiều được."
"Không sao, một chai làm mồi là đủ rồi." Đợi nhân viên rời đi, Phó Diên Thăng mới nói tiếp, "Thật ra Diệp tổng mà muốn uống Lafite 82 cũng không phải không thể."
"Không cần đâu." Diệp Khâm Như cười nhạt một tiếng, giải thích: "Bình thường đi ăn cơm xã giao hay gặp mấy người nói chơi về Lafite 82, vừa rồi tôi cũng chỉ trêu cô nhân viên kia thôi, chứ đối với người thích vang đỏ thật sự, thì ngoài kia thiếu gì hãng nhỏ chất lượng không kém cạnh gì các hãng có tiếng. Phó tổng học kinh tế, chắc cũng biết do đâu mà giá rượu lại bị tâng đến mức trên trời như vậy, chúng ta việc gì phải chạy theo xu thế?"
Phó Diên Thăng cười nói: "Diệp tổng quả là am hiểu."
Thích Tự ngạc nhiên, vừa rồi thấy Diệp Khâm Như hỏi nhân viên nghiêm túc thế, hắn còn tưởng là đối phương muốn uống Lafite 82 thật, ai ngờ chỉ đang trêu người ta thôi sao?
Diệp Khâm Như liếc sang Thích Tự, lại nói: "Huống hồ mới lần đầu tiên gặp nhau, ăn cơm thôi đã bị đòi một chai rượu trăm ngàn thì có mà Thích Tự phát khiếp."
Thích Tự hỏi: "Lafite đắt thế cơ à?"
Phó Diên Thăng giải thích: "Đúng là Lafite 82 ở trong nước đã bị độn đến giá ấy thật, mà chủ yếu đắt vì trào lưu chứ cũng chẳng phải vì bản thân chất rượu."
Thích Tự chớp mắt một cái, tựa như nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không mở miệng.
Phó Diên Thăng tiếp tục thảo luận với Diệp Khâm Như về vang đỏ, từ công đoạn ủ rượu, phương pháp thử rượu, cho đến sự đầu tư vào các hãng rượu ngoại quốc, khiến Thích Tự mơ hồ cảm thấy như mình đang chứng kiến hai nhà phân phối rượu đang chuẩn bị hùn vốn làm ăn lớn đến nơi.
Trong bữa ăn, hai người còn thỏa sức nghĩ cách biến một hãng rượu không tên tuổi trở nên nổi tiếng.
"Trước hết là chất lượng rượu phải đạt tiêu chuẩn, uống phải ngon cái đã." Diệp Khâm Như nâng li nói, "Cá nhân tôi thấy chai Oria này cũng không tồi, lựa chọn xong chúng ta đến gặp chủ hãng để đề nghị đầu tư quảng bá thương hiệu, nói về điều kiện thì nếu hãng rượu này thành công trở nên có tiếng, chúng ta phải được hưởng cổ tức đặc biệt ít nhất là mười năm."
Phó Diên Thăng: ": "Còn phải mời một vài nhân vật có tiếng làm quảng cáo nữa, nhưng mà để quảng cáo cho mẫu rượu này thì không thể là có tiếng bình thường được..."
Diệp Khâm Như: "Đúng vậy, ít nhất cũng phải là bậc hoàng tộc, thí dụ như hoàng tử nào đó thết đãi loại rượu này trong bữa tiệc của mình chẳng hạn..."
Phó Diên Thăng: "Móc nối với hoàng tộc không dễ, dính đến giới chính trị lại còn khá nhạy cảm, chẳng thà tìm cách đưa rượu này vào một bữa ăn với Bill Gates, lặng lẽ chụp hình rồi media play chút đỉnh, đến khi có được danh tiếng nhất định rồi thì kiếm đạo diễn nào nổi nổi, quay một thước phim quảng cáo nghệ thuật không ai hiểu gì còn hơn."
Diệp Khâm Như: "Tìm người đẹp sexy mặc đầm "phòng ngủ" về diễn hả?"
"Người đẹp sexy?" Phó Diên Thăng lắc đầu cười, "Diệp tổng hiểu nhầm về chiến lược định vị cho loại rượu này rồi, hình ảnh mà chúng ta nhắm đến là sản phẩm rượu cao cấp, hòng gây được sự chú ý với tầng lớp có quyền có tiền, anh mà làm quảng cáo mờ ám như thế thì sẽ mất hết cả đẳng cấp."
Diệp Khâm Như: "Vậy cậu thấy thế nào mới hợp?"
Phó Diên Thăng: "Tìm một nhóm diễn viên nam vóc dáng khá, mặc âu phục giày da đóng làm nhân sĩ giới thượng lưu, quay giống phong cách trong Downton Abbey, cả clip không để lộ mặt, chỉ ghi lại hình ảnh động tác từ cổ trở xuống của các nhân vật—rót rượu, nâng chén, cắt bít tết, phong thái nhất định phải trang nhã, sau đó phục vụ bên cạnh vô tình đụng trúng rượu đỏ trên bàn, đổ lên người chủ, nhằm tạo hiệu quả thị giác..."
Thích Tự vốn đang mê mẩn ngồi nghe, nhưng nghe đến đoạn đụng đổ rượu đỏ thì toàn thân chấn động, kinh ngạc nhìn sang Phó Diên Thăng.
Người kia như không cảm thấy gì, vẫn tiếp tục nói: "Sau đó phục vụ cúi xuống lau giúp chủ nhân, để lộ ra một bên mặt, người chủ kia cũng không loạn, chỉ giơ tay cho đối phương lau, phục vụ lau xong lại đưa chiếc khăn ăn thấm đẫm rượu đỏ lên hít một hơi..."
Diệp Khâm Như có phần kích động nói: "Tôi cảm được rồi!"
Thích Tự: "...???"
Diệp Khâm Như lí giải: "Không lộ mặt là để người xem có thể hòa mình vào nhân vật, hình ảnh phục vụ khom người lau cho chủ nhân sẽ khơi dậy khao khát quyền lực và địa vị ở người xem, đoạn phục vụ kia ngửi mùi rượu thì đúng đỉnh, thứ mà hắn ngửi là rượu, nhưng cũng chính là hương vị của quyền lực... Chà~ nghe Phó tổng diễn tả thôi là đã muốn thử xem loại rượu này tuyệt đến đâu rồi!"
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng cười cười, bấy giờ mới liếc sang Thích Tự một chút, trong mắt đầy vẻ ái muội mà chỉ hai bọn họ mới hiểu.
Thích Tự thầm gắt một tiếng "hoang đường", giận vì trong tình huống này mà Phó Diên Thăng cũng giỡn mình được, nhưng lại không khỏi kích động vì cảnh tượng mà đối phương miêu tả, hình ảnh Phó Diên Thăng giội rượu rồi ôm hôn hắn tối đó cứ thế chạy loạn trong đầu...
Trong lúc hắn thất thần, Phó Diên Thăng và Diệp Khâm Như đã chuyển sang chủ đề khác.
Hai người bàn luận từ rượu đỏ qua đến nền công nghiệp rượu trong nước, sau chuyển sang phương diện chính trị rồi quay về hiện trạng và hướng phát triển của NanRi Tech trong tương lai, lúc này mới chạm một chút đến mục đích gặp mặt ngày hôm nay của bọn họ.
Nói đến chuyên môn của mình, Diệp Khâm Như thao thao bất tuyệt như được mùa, vẻ hứng khởi sáng ngời trong ánh mắt, có điều hào hứng một hồi thì lại đột nhiên trầm xuống, giống như đụng phải tâm sự gì đó.
Phó Diên Thăng thức thời hỏi: "Hình như là Diệp tổng không quá hài lòng với tình hình hiện tại?"
Diệp Khâm Như hỏi lại: "Tôi là quản lí cao cấp trẻ nhất ở NanRi, còn gì để không hài lòng nữa đâu?"
Phó Diên Thăng: "Tôi có thấy một bài đăng trên Weibo anh mấy ngày trước, rất ý nghĩa."
Diệp Khâm Như: "Bài nào?"
Phó Diên Thăng: "Bài đăng nói nồi lẩu nướng thiêu rụi lí tưởng sống của tụi ễnh ương—ếch vốn chỉ là một động vật lưỡng cư vô tri vô giác, vậy mà anh lại giao lí tưởng sống cho bọn chúng, còn bảo đã đều đã bị thiêu rụi cả rồi. Khi đọc những dòng ấy, tôi mới hình dung ễnh ương là đứa bé từ nhỏ đã ưu tú hơn người, chẳng biết có phải anh đang ám chỉ chính mình, hoặc là những người như mình, từ đó ẩn dụ về những lí tưởng bị áp chế hay không. Tất nhiên, nếu tôi có hiểu sai thì mong anh đừng để ý, coi như một lời nói vui thôi là được."
Diệp Khâm Như nhìn Phó Diên Thăng, nở nụ cười nhàn nhạt rồi nâng li nói: "Cậu Phó hiểu anh."
Thích Tự thầm kinh hãi thán phục, chỉ một câu nói đơn giản như vậy mà Phó Diên Thăng cũng có thể diễn giải ra như vậy!?
Diệp Khâm Như nhấp một hớp rượu, thở dài nói: "NanRi Tech đúng là ông lớn của ngành khoa học công nghệ trong nước, cũng là mục tiêu nghề nghiệp cao nhất mà tôi cảm thấy mình có thể đạt được với chuyên môn này... Tác gia Le Pen ở Pháp đã từng nói ý chí tự do không thể nào tồn tại trong quần thể, trước đây tôi còn không hiểu, nhưng hiện tại thì vô cùng tán thành. Tại NanRi, tôi cũng chỉ là một trong đông đảo những người tài của công ti, bọn tôi làm tất cả để phục vụ một vài người, xu nịnh hơn nửa đời, chung quy chúng ta cũng vẫn là những công cụ hình người, mà như vậy thì làm sao có thể đạt được lí tưởng cuộc đời."
Phó Diên Thăng: "Cho nên anh Diệp muốn ra riêng?"
Diệp Khâm Như: "Đúng là anh có ý đó."
Phó Diên Thăng: "Anh Diệp quả là can đảm, có điều gây dựng lại sự nghiệp từ hai bàn tay trắng trong thời buổi bây giờ không dễ dàng gì, căn bản phân cấp giai tầng ở nước mình đã tương đối cố định, có ưu tú như anh Diệp thì cũng khó mà tranh được tài nguyên của các ông lớn trong ngành."
Diệp Khâm Như hơi nhíu mày.
Phó Diên Thăng: "Có điều nếu anh muốn gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng thì khá là hợp với trạng thái chuẩn bị khai hoang vào lĩnh vực khoa học công nghệ của tập đoàn Tư Nguyên đấy, hiện tại bên tôi cũng đang bắt đầu với một số không tròn trĩnh, nhưng tất nhiên là chúng tôi có chỗ dựa."
Diệp Khâm Như hứng thú nhìn Phó Diên Thăng, Phó Diên Thăng lại giải thích qua vài câu về hiện trạng của bộ phận phát triển công nghệ ở Tư Nguyên, nhưng nói tới nói lui cũng không hề tỏ ra là đang tha thiết chiêu mộ Diệp Khâm Như, còn bảo: "Mà hôm nay gặp mặt để làm quen kết thân với anh Diệp là chính nhỉ, không bàn chuyện công việc nữa vậy."
Diệp Khâm Như: "..."
Tiếp đó, Phó Diên Thăng lại uyển chuyển đổi chủ đề sang đủ loại phong hoa tuyết nguyệt.
Hai tiếng trôi qua quá nhanh, rõ ràng là Diệp Khâm Như vẫn còn chưa thỏa mãn, vậy mà Phó Diên Thăng lại thức thời dừng lại, nói là không dám làm lỡ việc của đối phương.
Ăn xong, Thích Tự ra phòng vệ sinh, trong phòng chỉ còn lại Diệp Khâm Như và Phó Diên Thăng. Diệp Khâm Như mới nói với Phó Diên Thăng: "Sớm đã nghe danh cao thủ đàm phán số một Hoàn Thịnh của cậu, nhưng quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy."
Phó Diên Thăng: "Anh Diệp quá khen rồi."
Diệp Khâm Như: "Có điều, Lý Thanh kể là đó giờ cậu chỉ dính mãi với công việc ở công ti chứng khoán, không chịu chuyển ra ngoài tìm cơ hội thăng tiến, vậy mà đột nhiên lại trở thành thuyết khách cho cậu chủ của Tư Nguyên thì ngạc nhiên lắm... Nhưng quan sát nãy giờ, có lẽ tôi hiểu được lí do rồi."
Phó Diên Thăng: "Ý là?"
Diệp Khâm Như nói với vẻ ghen tị: "Vừa rồi chúng ta nói chuyện trong bữa cơm, cứ cậu nói gì là Thích thiếu gia kia lại dán mắt nhìn không chớp mắt."
Phó Diên Thăng cười nhẹ: "Đúng là cậu ấy có phần sùng bái tôi..."
Diệp Khâm Như: "Hừ, có một tiểu kim chủ ngày nào cũng sùng bái nhìn mình như nhìn thần tượng như thế, tôi cũng chẳng ngại xông pha khói lửa vì người ta."
Phó Diên Thăng vươn tay ra: "Cậu ấy rất trân trọng người tài, mặc dù vẫn còn đi học, nhưng hai năm thì có là bao, trong lúc đang thiếu nhân lực như hiện tại, nếu Diệp tổng đồng ý đến Tư Nguyên, sau này nhất định sẽ nhận được sự coi trọng tuyệt đối của cậu ấy."
Nói đến nước này, Diệp Khâm Như cũng đã hiểu rõ: "Hẹn ngày khác bàn chuyện."
Hai người bắt tay, Phó Diên Thăng lại thấp giọng tiết lộ: "Đội ngũ quản lí của bộ phận phát triển công nghệ ở Tư Nguyên vẫn chưa được hoàn thiện, trước mắt mới có một trợ lí sẽ thay mặt Thích Tự phụ trách kết nối quan hệ trong nước, cũng là fan trung thành của anh đấy."
"...Ồ?" Diệp Khâm Như ngạc nhiên hỏi, "Nam hay nữ vậy?"
Phó Diên Thăng: "Nam."
Diệp Khâm Như nhướng mày—fan nữ của hắn không ít, nhưng fan nam thì quả rất hiếm thấy.
Lát sau Thích Tự quay lại, cũng trịnh trọng tạm biệt Diệp Khâm Như, nói khả năng cao là mình sẽ bay về Cali trong tối nay.
"Phải rồi." Thích Tự nhớ ra, "Nhà tôi bên Mĩ cũng có mấy chai Lafite 82 của bạn ba tặng, nếu Diệp tổng thích thì để lần sau gặp mặt ăn cơm, tôi sẽ mang theo vài chai cùng uống."
Diệp Khâm Như sững sờ, bỗng nhiên cất giọng cười lớn: "Thích thiếu gia đúng là xa hoa, được rồi, tôi đợi "lần sau" của cậu."
****
Phó Diên Thăng: "Ngô Song là fan của anh, xem không sót bài đăng nào trên Weibo anh."
Diệp Khâm Như híp mắt: "Thú vị đấy."
Ngô Song: "??? Liên quan!?"
-
vtrans by xiandzg
T/N: Thầy có đứa đệ mà cứ bán hoài:))) #thương2
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...