Thấy hắn đã tỉnh, Phó Diên Thăng đưa tay qua vuốt rất tự nhiên, còn nghiêng người hôn xuống thái dương hắn.
Hiển nhiên là người này hết sức thỏa mãn với đêm qua, cơn ghen cũng tiêu tan sau những lời van nài xin tha của Thích Tự.
"Dậy rồi à? Muốn ăn gì không?" Phó Diên Thăng dịu giọng hỏi.
Thích Tự vẫn chưa hết giận hẳn, bèn đẩy tay đối phương ra, chống người dậy rồi xuống giường.
Tắm táp một hồi, lúc ra Phó Diên Thăng đã thay xong quần áo, cả hai cùng xuống nhà ăn brunch, lúc vào bàn Thích Tự mới nói: "Lát nữa tôi phải ra ngoài có chút việc."
Phó Diên Thăng: "Đi đâu?"
Thích Tự: "MeiWei, Phí tổng gọi tôi đến họp ban giám đốc tạm thời để báo cáo lại tình hình công ti nửa năm nay."
Hiện tại hắn đã là một cổ đông của MeiWei, có không làm việc ở đó nữa thì cũng không thể làm cậu ấm mặc kệ sự đời như trước kia.
Phó Diên Thăng nghe vậy gật đầu: "Ừ, đúng lúc hôm nay tôi cũng có hẹn với bạn."
Thích Tự vô thức hỏi: "Bạn nào?"
Phó Diên Thăng thản nhiên đáp: "Giang tổng của Công ti Điều tra Trác Thạch, cậu cũng biết đấy."
Đúng là như vậy, Thích Tự đã biết từ khi đối phương làm đại diện pháp lí trong hợp đồng trò chuyện đầu tiên với Phó Diên Thăng, đến vụ điều tra xưởng may của MeiWei, Phó Diên Thăng cũng gọi điện nhờ Giang tổng này giúp đỡ, về sau ba hắn lại nói, người mở công ti điều tra kia chính là đàn anh của Phó Diên Thăng ở đại học, cho nên quan hệ giữa bọn họ hẳn cũng không bình thường.
Nhưng từ khi đoán ra thân phận thật của Phó Diên Thăng, Thích Tự bắt đầu hoài nghi đến cả mạng lưới quan hệ của đối phương, không khỏi cảm giác Giang Hiểu kia cũng có liên quan gì đến "phía trên".
Để tránh lộ tâm tư, hắn cũng không hỏi thêm gì nữa. Hai người đều đã thông báo cho nhau lịch trình của mình, ăn uống xong thì tách ra đi riêng.
Đến MeiWei, Thích Tự gặp Phí tổng rồi hỏi: "Mọi người đến hết chưa?"
Phí tổng đáp: "Rồi, đều đã vào phòng họp chờ trước."
Thích Tự đi theo Phí tổng vào phòng họp, bên trong đã có hai người một nam một nữ tầm tuổi trung niên, thấy hắn vào lập tức đứng dậy.
Bắt tay chào hỏi xong, Thích Tự ra hiệu cho họ ngồi xuống.
Người đàn ông trung niên đeo kính đen đẩy một chiếc USB cùng chồng tài liệu dậy cộp đến trước mặt Thích Tự, cung kính nói: "Thích tổng, đây là tài liệu tổng hợp các quyết sách quan trọng và báo cáo tài chính của tất cả công ti dưới trướng cũng như có liên quan đến tập đoàn Tư Nguyên trong 5 năm nay."
Người này chính là Đổng Mẫn, thư kí ban giám đốc của Tư Nguyên. Trước khi về nước chuyến này, Thích Tự đã nhờ ba liên hệ cho đối phương chuẩn bị sẵn những tài liệu kia, sau đó hẹn người đến đây với danh nghĩa họp ban giám đốc MeiWei để nghiên cứu một chút về thực trạng tập đoàn.
Thích Tự lướt qua tài liệu, cuối cùng chỉ lấy USB rồi đẩy trả chồng giấy về cho đối phương: "Xem trên giấy không tiện lắm, tôi lấy bản mềm là được rồi."
Đổng Mẫn gật đầu đáp: "Chú tịch Thích đã gửi gắm rồi, có gì cần tìm hiểu thêm thì cậu cứ hỏi bọn tôi."
Thích Tự cảm ơn rồi hỏi: "Tình hình tài chính của tập đoàn hiện nay vẫn ổn chứ?"
Người phụ nữ trung niên bên cạnh Đổng Mẫn là nhân viên kiểm toán bộ phận tài chính của tập đoàn, vắn tắt báo cáo lại: "Từ tháng 8 năm ngoái đến nay, tập đoàn đã xảy ra hai sự kiện lớn: một là vụ lãnh đạo MeiWei bị phát hiện mở cửa hàng đồ nhái A, một là việc Quỹ Lão Miêu tại Mĩ quyết định rút vốn đầu tư, cả hai đều đã khiến giá trị của Tư Nguyên trên sàn NSDK sụt giảm, cho nên xét về tổng thể thì tình hình tài chính có phần căng thẳng hơn hai năm trước."
Phí tổng còn nói thêm: "Báo cáo tài chính của MeiWei năm nay cũng không ổn lắm, chi tiêu cho bộ phận PR và hậu mãi tăng lên gấp bội kể từ tháng 9 năm ngoái, năm nay lợi nhuận ròng tụt đi 40%, nguồn tiền lại hạn chế, tính toán lạc quan thì ít nhất một năm nữa mới có thể khởi sắc được."
Bấy lâu nay MeiWei vẫn luôn là nguồn lợi lớn của Tư Nguyên, nhưng sự kiện năm ngoái đã gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng hơn Thích Tự tưởng tượng rất nhiều.
Thích Tự nhíu mày, hỏi bọn họ: "Nếu sắp tới mà có cổ đông khác rút vốn, hoặc là họ gặp phải chuyện gì đó khiến giá cổ phiếu Tư Nguyên lại rớt nữa, thì ảnh hưởng thế nào đến chúng ta?"
Đổng Mẫn khó hiểu: "Gặp chuyện là sao?"
Thích Tự: "Chỉ là tôi giả thiết vậy thôi."
Đổng Mẫn trầm ngâm đáp: "Ngoại trừ MeiWei, Tuyết Liên và Loveme Jewelry, các công ti dưới trướng còn lại đều vận hành bằng nguồn vay ngân hàng, ngay cả mũi nhọn phát triển gần đây là Công nghệ Liên Tú cũng vậy... Nếu như có chuyện thật, trước hết chúng ta phải đối mặt với khoản nợ từ ngân hàng, nguồn tiền gặp vấn đề sẽ khiến nhiều dự án đình trệ, tập đoàn có thể rơi vào khủng hoảng tài chính, để cho người ngoài thừa dịp đầu cơ thu mua, thay đổi kết cấu quyền cổ đông..."
Thích Tự nghe vậy mà trong lòng kinh hoảng.
Đổng Mẫn lại an ủi hắn: "Có điều bấy lâu nay kết cấu cổ đông ở Tư Nguyên vẫn luôn ổn định, tuy Quỹ Lão Miêu đã rời đi hồi năm ngoái, nhưng chỉ cần hai cổ đông đứng đầu là bố cậu và Tư Thị vững vàng thì giải thiết cậu vừa đưa ra gần như không có khả năng."
Thích Tự nghĩ bụng, phỏng chừng chính Tư Thị sẽ gặp chuyện đấy!
Nhưng hắn không nói gì với Đổng Mẫn, tìm hiểu thêm về thực trạng kinh doanh của MeiWei thêm một chút rồi cầm theo USB quay lại khách sạn, tâm trạng u ám không thôi.
Phó Diên Thăng vẫn chưa về, Thích Tự tải tài liệu trong USB vào máy tính, cài mã để mở rồi chăm chú đọc
Ngoài MeiWei, trực thuộc Tư Nguyên còn hai doanh nghiệp mang lại nguồn lợi chủ yếu nữa là Mỹ phẩm Tuyết Liên và Loveme Jewelry, cùng sáu công ti loại hình back-end thuộc lĩnh vực thiết kế, văn hóa, sinh hóa, kĩ thuật v.v và một công ti đầu tư.
Nhưng Thích Tự đã biết, Đầu tư Sơn Vũ chỉ thuộc về tập đoàn Tư Nguyên trên danh nghĩa, còn phần lớn lợi nhuận đều chảy vào túi hắn và Thích Nguyên Thành.
Mà khoan...
Thích Tự chợt nhớ ra hôm còn ở thành phố P, Phó Diên Thăng có hỏi hắn được sử dụng bao nhiêu vốn lưu động ở Sơn Vũ....
Chẳng lẽ, ngay từ lúc ấy Phó Diên Thăng đã có ý nhắc hắn phải phòng hờ trước đi!?
Thích Tự vội vàng soát lại báo cáo tài chính gần đây nhất của Tư Nguyên...
Lúc trước được ba bảo mình có quyền dùng tới 600 triệu ở Sơn Vũ, hắn đã cảm thấy choáng ngợp vì nhiều, vậy mà giờ mới biết, so với giá trị 1 tỉ đô của Tư Nguyên trên NSDK thì con số này đúng là không nhằm nhò gì.
Nhỡ như những dự đoán mà hắn lo sợ trở thành hiện thực, 600 triệu này có thể làm được những gì cơ chứ?
Thích Tự ngửa đầu lên, trong lòng đầy rẫy bất an và lo lắng.
Hắn không biết bao giờ thì chuyện này vỡ lở, cũng chẳng hay đến lúc ấy, Phó Diên Thăng có còn ở bên hỗ trợ mình hay không.
Suy từ thời điểm Tống Phổ Tâm bắt đầu đến gần Tư Trạch, có thể thấy bọn họ mai phục quanh Tư Thị và các bên liên quan đã lâu, Phó Diên Thăng còn tiếp cận hắn từ cách đây hai năm...
Vậy mà đến nay bên đó vẫn chưa có bất kì động thái nào, thậm chí Tống Phổ Tâm còn bị Tư Trạch cưỡng ép làm bạn tình, vì sao chứ? Thiếu khuyết chứng cứ mấu chốt? Hay chỉ đang chờ một thời cơ nào đó?
Đúng lúc này, điện thoại Thích Tự vang lên.
Thích Tự mở ra xem, là cuộc gọi từ Đường Vĩ Sùng anh trai Đường Vĩ Diệp, hắn nhấn nghe: "A lô?"
Đường Vĩ Sùng: "Thích Tự đấy à, có bận gì không? Tối mà rảnh thì anh đưa cậu đi đua go-kart."
Thích Tự: "Em tưởng tối qua vừa tụ tập rồi?"
Đường Vĩ Sùng: "Hơ, đi chơi mà cũng phải theo chu kì à? Nghĩ ra thì phải triển luôn chứ, tối qua có vụ kia nên chắc mọi người chưa vui đủ, mấy anh em đều bảo tìm hoạt động gì kéo Tư Trạch ra ngoài giải sầu một chút, Vinh thiếu gia với Uông Sanh đồng ý rồi, cậu cũng đến đi."
Nghe thấy Uông Sanh, Thích Tự chợt nhớ đến cái tên Uông Hành Trưởng mà Đường Vĩ Diệp từng nhắc qua.
Hắn không thấy Uông Sanh trong bữa tiệc tối qua, lại hết sức tò mò về quan hệ của đối phương với nhóm Tư Trạch, nhảy số một chút bèn đồng ý: "OK anh, ở đâu thế?"
Đường Vĩ Sùng: "Gửi địa chỉ đi, tối anh đánh xe qua đón."
Thích Tự nhắn tên và vị trí khách sạn, không bao lâu sau đã nhận được trả lời của Đường Vĩ Sùng: "Nhớ mặc cái gì tiện vận động, cô nàng hôm qua cậu chấm cũng đến đấy, biết đâu còn ngủ lại."
Thích Tự: "..." Còn ngủ lại!?
Hắn đương nhiên sẽ không ngủ lại, nhưng để nhanh chóng thâm nhập được vào đám người kia thì vẫn phải làm bộ làm tịch một chút.
Thích Tự do dự chốc lát rồi nhắn Hạ Hàm một tin bảo cô đến khách sạn trước, sau mới bảo Phó Diên Thăng tối mình còn ra ngoài.
Phó Diên Thăng gọi lại luôn: "Lại muốn đi đâu nữa?"
Thích Tự cũng ăn ngay nói thật, Phó Diên Thăng nghe xong trầm mặc một hồi, hỏi: "Vẫn còn sức ra ngoài ăn chơi đấy à?"
Thích Tự thẹn quá hoá giận, nghiến răng nói: "Thầy Phó, tôi đây mới 22, anh đừng có coi thường tinh lực tuổi trẻ thế chứ."
Phó Diên Thăng nghe xong lại im lặng, nhưng lần này không gàn hắn nữa, chỉ hỏi: "Đua ở đâu, cậu biết đua không?"
Thích Tự: "Này thì không, đến góp vui thôi, chắc không ra sân đâu."
Phó Diên Thăng khẽ thở dài một hơi: "Vậy tuỳ cậu, tối cậu ra ngoài thì tôi cũng không về ăn cơm nữa. Tôi ở lại nói chuyện với Giang tổng, lát sẽ đến đón cậu, nhớ gửi định vị đấy."
Thích Tự tuỳ tiện ừ một tiếng, dập máy xong định đi thay quần áo, chẳng ngờ vừa dậy đã điếng người vì eo đau, bất giác phải đưa tay lên đỡ.
... Mẹ, đúng là sau này phải tăng cường thể lực mới được!
7h tối, Đường Vĩ Sùng qua đón hắn, Phó Diên Thăng chưa về, nhưng Hạ Hàm thì đã tới theo yêu cầu của Thích Tự.
Đường Vĩ Sùng lái xe thể thao bốn chỗ, ngồi ghế phó lái vẫn là người bạn gái tối hôm qua. Thích Tự và Hạ Hàm xuống hàng sau, Đường Vĩ Sùng hỏi một câu "An vị chưa" rồi đạp mạnh chân ga, xe thể thao gầm gào một đường lái ra ngoại ô phía bắc Hải Thành.
Dọc đường, Đường Vĩ Sùng giới thiệu qua về khu đua xe kia, thì ra cũng là công trình do nhà họ Đường đầu tư xây, ngay cạnh sân golf và clubhouse nhìn ra cảnh núi, không thiếu gì địa điểm ăn chơi phóng túng.
Chạy xe hơn một tiếng mới đến nơi, bên ngoài bãi đỗ đã điểm danh hơn chục chiếc xế xịn, đều đang nổ máy chiếu đèn, khiến lối vào không khác gì hội trường hòa nhạc.
Các cô nàng xinh đẹp túm tụm tựa vào xe chụp hình tự sướng, loạt chủ xe giàu có thì nhìn bọn họ, hút thuốc đùa bỡn, phóng đãng gì đâu.
Thích Tự không thích thú gì mấy vụ này, có điều vì mục đích của mình nên vẫn phải vờ vịt chung vui.
Trông thấy Hạ Hàm cạnh hắn, Vinh Kha mới huýt dài một tiếng. Hôm nay Lý Hân Hân không có mặt, chẳng ngờ bên cạnh hắn đã là một cô nàng lạ mặt.
Thích Tự đến hỏi: "Chưa thấy Tư Trạch đâu nhỉ?"
"Sắp đến rồi, còn bắt Lâm Đông qua rước cơ." Vinh Kha lắc đầu cười, "Với tình trạng bây giờ của cậu ta thì chắc cũng chả chạy xe nổi."
Ấy thế mà linh, hai người đang nói thì một chiếc Porsche 911 đen cũng nhanh chóng lái vào bãi đỗ, phanh đánh kít trước mặt bọn hắn, đầu xe tí nữa thì quệt phải chân Vinh Kha.
"Bố tiên sư—!" Vinh Kha lùi lại phía sau cười mắng, "Lái cái kiểu gì đấy!"
Qua lớp cửa kính, Thích Tự trông thấy Tư Trạch ngồi trên ghế lái, sắc mặt u ám, toàn thân vẫn tỏa ra khí thế hằn học dữ dội.
****
Thích Tự: "Anh đừng có coi thường tinh lực của tuổi trẻ."
Phó Diên Thăng: "Được rồi, cứ chờ đến tối đi, lần nữa xem thế nào:)"
Thích Tự: "..."
-
A/N: Đoán xem Thầy đi gặp Giang Hiểu làm gì nào (* ̄︶ ̄)
-
vtrans by xiandzg
T/N: Chắc là đi bàn chuyện đẩy nhanh tốc độ thu lưới để sớm giải thoát cho Tống Phổ Tâm cũng như tìm cách giảm thiệt hại cho Tư Nguyên chăng? Hôm nay Hân Hân không đi nè, biết đâu là avengers assemble:))))
Ài, hôm trước còn già mồm kêu ngắc ngứ vì nội dung chương, chứ nay thì phải nhận lỗi rồi, đầu mình dạo này như kiểu không nhận chữ, type ra cái gì cũng thấy sai sai, mọi người thông cảm có gì thì cứ chặt chém bảo mình sửa lại cho thuận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...