Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Đế Mặc Thần đem ánh mắt nghiền ngẫm nhìn đệ đệ mình rồi lướt qua phía sau, hỏi:

“A Hoa bị làm sao đấy?”

Đế Thanh Hàn bớt một tay gãi đầu, buồn bực nói:

“Đệ cũng không biết nữa, Nguyệt Lâu đang yên đang lành khi không lại cháy, hơn nữa bên ngoài còn đến rất nhiều sát thủ đuổi giết, bọn đệ thật là bị tai bay vạ gió á. Trên đường chạy trốn, A Hoa vì đỡ chiêu cho đệ mà trúng phải mũi tên có độc.”

“Vậy chúng ta khoan hãy sang bên kia, đưa A Hoa lên trên trước đi! Ta xem tình huống của nàng thế nào đã!” Đế Mặc Thần trầm ngâm rồi nói, ra hiệu cho hai thuộc hạ ở bên cạnh.

Giang Nguyệt và Phong hộ pháp mang theo vẻ lo lắng tiến lên, mỗi người một tay hỗ trợ đỡ lấy Bạch Phong Hoa từ tay Đế Thanh Hàn, rồi dự định dìu người lên cầu thang.

Nhưng, lúc này đây, hai người kinh ngạc cúi đầu, phát hiện hai tiểu đậu đinh đang ôm lấy chân bọn họ, mặt quay về phía Đế Thanh Hàn, chỉ nghe nữ hài nhíu mày hỏi:

“Hàn thúc thúc, chúng ta cứ đưa Hoa dì cho các thúc thúc đây như vậy sao? Liệu bọn họ có trị được cho Hoa dì không?”

“Hơn nữa, mẫu thân nói qua, chúng ta không nên dễ dàng tin tưởng người xa lạ như vậy, lỡ họ có ý đồ gì thì sao? Chúng ta chỉ có bốn người, trong khi Hoa dì lại bị thương, bọn con là trẻ con không có năng lực tự vệ, một mình thúc thúc sao có thể bảo vệ hết được?” Mạc Vân Long cũng nghiêm túc góp lời.

Đế Thanh Hàn suýt chút nữa phun ra một búng máu, ánh mắt liên tục chớp chớp ra hiệu cho hai đứa nhỏ đừng nói nữa, kì thực trong lòng hắn đang có một ngàn vạn con thỏ đang lao nhanh.

Cháu trai, ngươi có xấu hổ hay không? Chính ngươi là một cao thủ cấp bậc Lam Huyền, thế mà lại nói mình không có năng lực tự vệ? Ngươi có còn để thúc thúc sống hay không?

Bất quá, Đế Thanh Hàn vẫn ôn nhu giải thích:

“Tiểu Long, Tiểu Hồng, các thúc thúc a di ở đây đều không phải là người xa lạ, đều là người thân của thúc thúc, cho nên các con không cần phải lo lắng.”

Mà Đế Mặc Thần vốn đang định xoay người bước lên lầu, thình lình nghe được lời đồng ngôn vô kị này, bước chân khẽ khựng lại, ánh mắt không khỏi dâng lên một tia sáng, tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói.


Kì quái, người đệ đệ hoan thoát này của hắn, khi nào thì dùng loại âm thanh mềm dịu và lấy lòng này để nói chuyện với người khác? Thật là chuyện lạ có thật.

Mà người chịu đả kích lớn nhất lúc này không ai khác chính là Giang Nguyệt và Phong hộ pháp, hai người đồng thời cúi đầu, đồng thời trợn mắt nhìn nhau, một hồi nhìn hai đứa nhỏ, một hồi lại nhìn về Đế Mặc Thần, ánh mắt tràn đầy không thể tin tưởng được.

Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng thấy hai người lớn nhìn mình với ánh mắt đăm đăm nóng rực, phảng phất là ánh mắt của ông kẹ khi nhìn thấy các thiên sứ bé bỏng. Hai đứa nhỏ đồng loạt rụt tay, chạy ra sau lưng Đế Thanh Hàn tìm kiếm sự che chở, nhỏ giọng cáo trạng:

“Hàn thúc thúc! Ánh mắt của thúc thúc, a di này nhìn bọn con đáng sợ quá!” Mạc Du Hồng mếu máo nói.

Đế Thanh Hàn ngồi xổm xuống an ủi:

“Đừng sợ! Bọn họ đều là người tốt! Bọn họ sẽ không hại Tiểu Long với Tiểu Hồng đâu!”

Sau đó, hắn quay sang trừng mắt nhìn Giang Nguyệt và Phong hộ pháp, nói:

“Các ngươi thu hồi bộ mặt như kẻ buôn người đó đi, dọa bọn nhỏ sợ chết khiếp rồi kìa!”

Kì thật, trong lòng hắn đang nghĩ, lần đầu tiên chứng kiến gương mặt thật của bọn nhỏ, hắn không cũng là biểu tình gặp quỷ như thế kia sao? Thậm chí còn khoa trương hơn bọn họ.

“Tam... tam công tử... hai đứa nhỏ... hai đứa nhỏ đây là!?” Giang Nguyệt mất vài phút lơ lửng như người trên mây, sau đó lắp ba lắp bắp hỏi.

Trời đất ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này? Đôi hài tử trước mắt sao lại có diện mạo giống với chủ tử khi nhỏ như đúc thế? Chỉ cần nhìn vào, là có thể nháy mắt xác định được, bọn họ là phụ tử huyết thống.

Chỉ là, chủ tử khi nào thì lấy vợ sinh con? Ngay cả hài tử đều lớn thế này rồi?

Chuyện khi nào á???


Ngay lập tức, Giang Nguyệt và Phong hộ pháp nhìn Đế Mặc Thần với ánh mắt tò mò nóng cháy.

Đế Thanh Hàn cũng đưa mắt nghiền ngẫm nhìn, khóe miệng treo một tia cười vui xấu xa.

Đế Mặc Thần chống lại ba cặp mắt tò mò thì lông mày dưới mặt nạ hơi nhướng lên, ánh mắt sâu thẳm như hắc động, lướt qua ba người, sau đó dừng lại ở bên cạnh đùi trái của Đế Thanh Hàn.

Mà ngay khi thấy rõ dung mạo của Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng thì ngay cả hắn cũng không thể giữ nổi sự bình tĩnh vốn có. Hai tròng mắt mạnh mẽ co rụt lại, thất thố bước về phía trước vài bước, hai nắm tay siết chặt lại, giọng hắn khàn khàn cất lên:

“Thanh Hàn, đệ nói cho ta biết, mẫu thân của bọn nhỏ tên gì?”

Tròng mắt của người sau lướt qua vẻ kinh ngạc, vẻ mặt này của đại ca, là biết hay không biết tên của đại tẩu?

Thật là thú vị! Lần đầu tiên trong đời chứng kiến vị tu la diêm vương này biến sắc mặt và thất thố như vậy.

Nếu không phải sợ cười nhạo bị đập cho một trận thì Đế Thanh Hàn khẳng định đã gập bụng mà cười ngặt ngoẽo.

“Khụ! Đại ca, huynh muốn biết tên trước kia, hay là tên hiện tại của nàng?” Đế Thanh Hàn nén cười hỏi.

Giang Nguyệt và Phong hộ pháp ném cho Đế Thanh Hàn một vẻ mặt ngươi tự cầu nhiều phúc đi, cố tình thừa nước đục mà thả câu, xem xong việc chủ tử có hành chết ngươi không?

Kì thực, trong lòng bọn họ cũng như bị miêu trảo, thật là tò mò chết người mà.

Đế Mặc Thần ánh mắt thâm trầm nhìn tên muốn ăn đòn nào đó, sau đó nhìn qua hai đứa nhỏ thì ánh mắt hắn trở nên nhu hòa, khàn khàn nói:


“Cả hai tên, ta đều muốn biết!”

Ai cũng không biết, trong lòng hắn hồi hộp hơn ai hết, xen lẫn một tia phức tạp khó tả. Nếu sự thực, hai đứa nhỏ là con hắn, thì hắn nên dùng thái độ gì để đối diện với nàng đây?

Đế Thanh Hàn thấy ánh mắt của người nào đó càng ngày càng đáng sợ, rốt cuộc không dám câu giờ nữa mà thẳng thừng nói:

“Mẫu thân của bọn nhỏ, hiện tại tên Mạc Túc. Còn thân phận của trước kia, là Nguyệt Vô Song.”

Nguyệt Vô Song?

Giang Nguyệt lần nữa nghe đến cái tên này, vừa kinh ngạc, lại vừa cảm thấy như là tình lý bên trong. Chỉ là không ngờ, Nguyệt Vô Song lại sắp là chủ mẫu tương lai của bọn họ?

Thế sự khó lường à!

Khác với Giang Nguyệt hiểu rõ tường tận, thì Phong hộ pháp lại hơi mờ mịt, chủ tử cùng Nguyệt Vô Song gì đó, từ khi nào thì xảy ra quan hệ này?

Đến nỗi Đế Mặc Thần, mặc dù chứng kiến diện mạo của hai đứa nhỏ, nhưng khi chân chính nghe đến cái tên năm xưa, vẫn khiến lòng hắn nhấc lên sóng to gió lớn.

Đồng thời, trong lòng hắn càng thêm phức tạp và áy náy.

Không ngờ, nàng vậy mà mang thai, còn sinh hai đứa nhỏ. Hắn không cần nghĩ cũng biết, một nữ nhân bị trục xuất, bị người đời thóa mạ, cô độc bơ vơ còn mang thêm hai đứa nhỏ là cỡ nào gian nan khắc khổ.

Mấy năm này, ba mẹ con các nàng sống cuộc sống như thế nào, hắn thật sự không dám tưởng tượng.

Nếu như khi đó hắn không có bị thương hôn mê, nếu lúc sau khi nghe tin nàng chết mà hắn vẫn duy trì tìm kiếm, thì có lẽ hắn đã không bỏ lỡ nhiều năm như vậy.

Bảy năm... thật sự quá dài!

Đế Mặc Thần hốc mắt ửng đỏ, run rẩy đi từng bước một tới gần, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt hai đứa nhỏ, muốn giang tay ôm vào nhưng bất chợt lại khựng giữa không trung, chỉ đưa mắt lưu luyến nhìn đường nét trên gương mặt trẻ thơ non nớt.

“Là ta có lỗi với các con!” Đế Mặc Thần khàn khàn cất giọng, áy náy nhìn hai đứa nhỏ.


Trong khi Mạc Vân Long cảnh giác cùng nghi hoặc, thì Mạc Du Hồng lại rụt rè đưa tay vuốt lên mặt nạ của người đối diện, thì thầm an ủi:

“Thúc thúc không khóc! Thúc thúc đâu làm gì có lỗi với bọn con đâu!”

Đế Mặc Thần nhìn bàn tay bụ bẫm trắng trẻo lần mò trên gương mặt mình, trong mắt lặng lẽ dâng sủng nịch và yêu thương, hắn cứ ngồi xổm như vậy, hưởng thụ khoảnh khắc tốt đẹp này.

Đế Thanh Hàn thật sự nhìn không được nữa, mắt trợn trắng nói:. Đam Mỹ Hay

“Đại ca! Muốn nhận thân gì đó thì chúng ta lên trên trước đi rồi hẵng tính. Trễ chút nữa thì A Hoa nàng phải đi uống trà với Diêm Vương đó!”

Gặp quỷ! Đại ca của hắn khi nào thì trở nên đa sầu đa cảm như thiếu nữ đôi mươi vậy.

Có Đế Thanh Hàn nhắc nhở, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, nhớ đến người bệnh nhân đáng thương sắc mặt tím tái ở đàng kia.

Giang Nguyệt thu hồi tầm mắt, giận lẫy nói:

“Yên tâm! Tai họa di ngàn năm nên nàng không chết được đâu. Cũng nên cho nàng nếm thử cảm giác dạo một vòng quỷ môn quan để nàng khỏi phí hoài cuộc sống nữa.”

“A Nguyệt! Ngươi thật là nói một đằng nghĩ một nẻo!” Phong hộ pháp vuốt mũi, nhịn không được cười nhạo.

Giang Nguyệt không khỏi trừng mắt nhìn Phong hộ pháp, cánh mũi phát ra tiếng hừ hừ.

“Đưa A Hoa lên trên đi, độc ngấm lâu cũng không tốt cho cơ thể!” Đế Mặc Thần rốt cuộc lấy lại bình tĩnh, đứng lên ra hiệu cho thuộc hạ, còn mình thì đi tò tò bên cạnh Đế Thanh Hàn, bước chân còn tính bình thường, nhưng tâm hồn không biết đã phiêu hướng nơi nào.

Đế Thanh Hàn xem kịch vui xem đến mùi ngon, tự giác nhường hai đứa nhỏ đi ở chính giữa, để đại ca có thể gần mà thân cận cốt nhục.

Bởi vì hành động này, mà Đế Mặc Thần phóng cho hắn một ánh mắt hài lòng và khen ngợi.

Xem như ngươi biết điều!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui