Hắc Thù không nhận ra Bạch Phong Hoa, nhưng lại biết thân phận của Đế Cửu Diên, Đế Thanh Hàn. Bởi vì hắn chính là người đi theo sau lưng, thay Đế Thanh Hàn dọn dẹp tàn cuộc do người nào đó bày ra.
Lúc này Hắc Thù len lén nhìn Bạch Phong Hoa, có ý điều chỉ.
Nữ nhân quả nhiên đều là hồng nhan họa thủy, người do nàng giết, chuyện do nàng gây, nhưng đừng để Nguyệt Lâu của hắn phải gánh chịu chứ!?
Tửu lầu của hắn hôm nay chưa đủ sứt đầu mẻ trán sao?
Bạch Phong Hoa cười khổ một tiếng, ánh mắt áy náy nói:
"Xin lỗi, là ta gây phiền muộn cho các ngươi. Oan có đầu nợ có chủ, người Ma Điện muốn tìm là ta, để ta ra ngoài cùng bọn họ đối chất."
"A Hoa, bọn họ có bị mà đến, ngươi nhất định không được lỗ mãng mất đi lý trí." Đế Cửu Diên lo lắng nhìn Bạch Phong Hoa, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Bạch Phong Hoa trở thành bộ dáng kia, chỉ có khi gặp người của Ma Điện thì mới mất bình tĩnh giết người. Không cần nghĩ cũng biết trong chuyện này nhất định có khúc mắc chưa được giải quyết.
Mà nay Bạch Phong Hoa lại giết người, ân oán sâu nặng chất chồng lên, Ma Điện tuyệt đối sẽ không thiện bãi cam hưu.
"A Hoa! Có chúng ta ở đây, ngươi không cần phải một mình chống chọi. Nếu có sai thì khẳng định cũng là bọn họ sai trước." Đế Thanh Hàn vỗ ngực, nói một cách tự tin.
Ngay cả Cầm Thiên Doanh cũng nhíu mày, bộc lộ sự chán ghét ra bên ngoài:
"Ma Điện trước nay không tốt lành gì, sao ngươi lại cùng bọn họ có dính dáng đến!?"
Bạch Phong Hoa trầm mặc vài giây, đáy mắt xẹt qua một tia đau thương ảo não, nàng chán chường nói:
"Là do ta đem niềm tin đặt sai chỗ, dâng cho người một khang nhiệt huyết chân thành, mà người trả lại cho ta sự dối trá và phản bội." Không quá muốn khơi gợi lại chuyện cũ nên Bạch Phong Hoa chỉ giải thích qua loa.
Dù vậy, Cầm Thiên Doanh cũng đủ hiểu một vài. Trong lòng khẽ thở dài, thứ khiến người ta trầm luân đau khổ trên đời này, cũng chỉ có ái tình.
Yêu càng nhiều thì hận càng sâu, muốn quên mà quên không được, day dứt cả đời.
Mạc Cửu nhìn qua Bạch Phong Hoa, sắc mặt hiếm khi có được nghiêm túc mà không phải ngả ngớn như thường ngày, hắn nói:
"Ngươi đừng ra mặt, để ta!"
Mạc Nhất kinh ngạc nhìn Mạc Cửu, giống như là mới quen biết hắn dường như. Lần trước Mạc Cửu anh hùng cứu mỹ nhân đã khiến hắn chậc lưỡi lấy làm lạ. Thế mà lần này còn lại tới một lần?
Cứu mỹ nhân, cứu nghiện rồi sao?
Khác với Mạc Nhất, Mạc Túc chỉ nhướng mày nhìn qua, nhưng không nói một lời.
Cũng như đã từng nàng khuyên nhủ Mạc Nhất nên tìm kiếm ý trung nhân cho đời mình, nhưng hắn một mực không chịu, nên nàng không có tiếp tục bắt ép.
Ngược lại là Mạc Cửu, tính tình tự do hoan thoát, có ý nghĩ của chính mình. Nếu như hắn muốn dùng hành động theo đuổi một người, như vậy người chủ tử là nàng sao có thể ngăn cấm uyên ương thành đôi.
Mấy ngày nay, Bạch Phong Hoa quan sát nàng, nhưng nàng cũng đồng thời quan sát nàng ấy. Tiểu cô nương trải qua đau thương phản bội, không dễ mở ra lòng mình. Có lẽ lòng còn chứa uất hận nặng nề nhưng tính tình không xấu, là người chính trực, đầu óc thông minh nhạy bén, cùng Mạc Cửu thập phần xứng đôi.
Không ai biết được Mạc Túc lúc này đang nghĩ cái gì, tất cả mọi người đồng loạt nhìn Mạc Cửu đầy kinh ngạc.
Bạch Phong Hoa siết chặt nắm tay, lắc đầu nói:
"Lần trước ngươi cứu ta, ta còn chưa kịp cảm ơn. Phiền phức là do ta gây ra, sao có thể đẩy ngươi ra làm dê thế tội được?"
Theo suy nghĩ của nàng, nếu Mạc Cửu đi theo người của Ma Điện, thì chẳng khác nào dê vào hang cọp. Làm sao còn có cơ hội trở về.
Lỗi lầm của mình lại để người khác gánh vác, lương tâm của Bạch Phong Hoa nàng sao có thể an nhiên thừa nhận?
Mạc Cửu bỗng chốc giơ tay lên, xoa xoa đầu của Bạch Phong Hoa, tự tin nói:
"Cô gái ngốc! Ngươi đánh giá thấp bản lĩnh của Cửu gia ta rồi. Ha ha! Ai là dê, ai là sói, chờ đối đầu mới có thể biết được nha."
Bạch Phong Hoa bị sờ đầu đến thẫn thờ, gương mặt có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định:
"Nhưng mà..."
Mạc Cửu chợt cười khẽ, ngón trỏ búng vào trán nàng, thì thầm:
"Không có nhưng nhị gì hết! Chuyện này cứ giao cho ta giải quyết. Yên tâm! Ta sẽ không để mình rơi vào nguy hiểm, lành lạnh vẹn nguyên trở về trước mặt ngươi!"
Bạch Phong Hoa ôm trán, khuôn mặt bạo hồng, trái tim vốn đã chết lặng lâu rồi bỗng nhiên đập thình thịch lên một cách sống động, phảng phất là được tiêm vào một liều thuốc hồi sinh.
Bạch Phong Hoa ngỡ rằng chính mình đã chai sạn với lời ngon tiếng ngọt, thậm chí còn sẽ ghê tởm khi nghe thấy nó. Nhưng lời nỉ non của Mạc Cửu mang theo chút vui đùa hài hước lại khiến nàng vui vẻ là chuyện gì xảy ra.
Mạc Cửu âm thầm thưởng thức vẻ thẹn thùng của người nào đó, tâm tình như bay lên, khóe miệng mang cười, gật đầu hỏi ý với Mạc Túc rồi đạp bước sinh phong ra cửa.
Phảng phất thứ hắn sắp đối diện không phải là sài lang hổ báo, mà là thử thách dâng trào của tình yêu.
Đế Cửu Diên, Đế Thanh Hàn, Hắc Thù, Cầm Thiên Doanh khi không bị tắc một họng cẩu lương, cả khuôn mặt đều thộn ra ngờ nghệch.
Lam Vân đại sư thì vuốt cằm cười tủm tỉm, trong lòng cảm thán, quả nhiên là sức mạnh của tình ái nha.
Hai đứa nhỏ Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng châu đầu ghé tai, cười khúc khích, âm thầm giơ ngón tay cái cho Mạc Cửu.
Mà Mạc Nhất lại khẽ rùng mình, lẩm nhẩm lầm bầm:
"Đệt! Tên Mạc Cửu này rốt cuộc từ đâu học được mấy lời đường mật buồn nôn này vậy?"
Mạc Túc nhìn hắn đầy thâm ý, nhỏ giọng nói:
"A Nhất, ngươi đừng vội chê cười, kẻo sau này bị vả mặt, không chừng ngươi so với hắn còn muốn buồn nôn. Lời âu yếm mà, nữ nhân nào chẳng thích nghe."
Mạc Nhất chột dạ ho khan một tiếng, tự động lược bỏ vế trước, buộc miệng hỏi:
"Vậy chủ tử ngài có thích nghe lời đường mật không?"
Mạc Túc nheo mắt lại, nghiêm trang đứng đắn nói:
"Lời đường mật ngọt ngào quá thì ruồi bu kiến đậu. Mà ta thấy những sinh vật bay ro ro kia thì liền thấy phiền. Ngươi nói xem, là dùng mũi tên đinh chúng nó lên thành chuỗi hay dùng thuốc hỏa nổ tan xác cả đám thì tốt hơn?"
Mạc Nhất: "..."
Ngài quả nhiên không biết cái gì gọi là tình thú.
Đế Thanh Hàn thình lình nghe lén được một câu này, nhịn không được ho sặc sụa.
Nhà có một đại tẩu không hiểu tình yêu, hơn nữa còn bạo lực, phải làm sao bây giờ?
Tại tuyến chờ giải đáp, rất cấp bách...
Mà Mạc Cửu một thân một mình đi ra, vừa lúc thấy được đám tín đồ Ma Điện hung thần ác sát, chuẩn bị tông cửa mà vào.
"Dừng tay!" Mạc Cửu khoanh tay đứng thẳng, lạnh lùng quát ra tiếng.
"Tiểu tử từ đâu ra, tiện nhân giết người kia đâu? Có bản lĩnh giết, sao không có bản lĩnh ra đối mặt?" Người đi đầu là một thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi, hắn vác theo một thanh búa to lên vai, bộ dạng cường tráng, chỉ tay vào Mạc Cửu rồi chất vấn.
Mạc Cửu nhún vai khinh thường, phất tay nói:
"Nàng chỉ là một con ma men, các ngươi tìm nàng cũng vô dụng. Phân điện đà chủ chết ở thanh lâu do ta kinh doanh. Lẽ ra mà nói, cũng là ta ra mặt chịu trách nhiệm mới đúng."
"Ngươi là Cửu gia?" Tên thanh niên cầm búa, nheo mắt ngờ vực nhìn Mạc Cửu, hỏi.
Nghe nói Cửu gia thường đeo mặt nạ, rất ít được chứng kiến gương mặt thật của hắn. Tên mao đầu tiểu tử này không phải là cố ý giả mạo đi?
"Chính là ta! Nói đi, rốt cuộc các ngươi muốn bắt nàng để làm gì? Một con sâu rượu lỡ tay giết người cũng đáng để các ngươi so đo?" Mạc Cửu lạnh lùng hỏi lại.
Kẻ đối diện cười khẩy một tiếng, tràn đầy khinh thường:
"Chỉ trách nàng giết phải người có địa vị. Phân điện đà chủ là em họ của Thánh Tử chúng ta, cho nên Thánh Tử cho mời nàng đến hỏi chuyện."
Mạc Cửu hơi kinh ngạc đè thấp mí mắt, nữ nhân kia tùy tiện giết người, thế nhưng lại là em họ của Thánh Tử Ma Điện?
Bất quá hắn rất muốn hỏi một câu, đã đặt tên Ma Điện rồi còn phong Thánh Tử, bộ các ngươi không thấy nó mâu thuẫn lắm sao?
Rốt cuộc là kẻ tâm thần phân liệt nào lại nghĩ ra cái tên thế lực và chức vị này?
Nhưng mà, Mạc Cửu lại không có tìm đường chết hỏi ra tiếng, mà thở dài nói:
"Phân điện đà chủ đại giá quang lâm thanh lâu nhỏ nhoi của ta là một vinh hạnh. Nhưng mà vì thế lại khiến cho bỏ mạng, thật là lấy làm đáng tiếc."
"Đừng làm trò mèo khóc chuột giả từ bi, ngươi mau giao tiện nhân kia ra đây, chúng ta không có thời gian cùng ngươi ôn chuyện." Tên tín đồ đầu lĩnh nhăn mặt, khó chịu quát lớn.
"Ai... nói cho các ngươi biết một tin, nữ nhân kia đã sớm cao bay xa chạy, để lại cục diện rối rắm này cho ta giải quyết. Chi bằng ta đến gặp Thánh Tử nhà các ngươi đi, biết đâu sẽ có phương pháp giải quyết tốt hơn." Mạc Cửu ánh mắt xoay tròn, mỉm cười nói dối.
Dù sao bộ dạng của Bạch Phong Hoa bây giờ khác trước rất nhiều, cho dù đứng trước mặt cũng không thể tưởng tượng nổi, nàng cùng ma men năm xưa là cùng một người.
Mà Ma Điện nếu đã tới cửa, thì dứt khoát giải quyết xong chuyện này luôn đi. Hắn rất hồ hởi khi được thay mỹ nhân xử lý một cọc chuyện phiền não.
"Chuyện này..." tên đầu lĩnh có chút rối rắm. Thánh tử ra lệnh phải bắt về tên đầu sỏ gây tội. Nhưng hiện tại đầu sỏ chạy biệt tăm, chỉ có kẻ liên quan chịu ra mặt.
Hẳn là cũng tạm được đi!?
Hắn cùng đồng bọn thương lượng, cãi nhau chí chóe một hồi, rốt cuộc đồng ý dẫn Mạc Cửu đi gặp vị Thánh Tử trong truyền thuyết kia.
Bạch Phong Hoa đứng ở lầu hai, đưa mắt lo lắng dõi theo Mạc Cửu "bị" đám Ma Điện vây quanh hộ tống. Móng tay khẽ bám chặt vào thành lan can, người hơi run nhè nhẹ.
Mộ Dung Âm, lại là Mộ Dung Âm!!!
Chẳng lẽ, tên cặn bã đó biết là nàng giết chết Tề Sanh?
Lúc này, nàng có chút hối hận đã để Mạc Cửu thay mình đi gặp Mộ Dung Âm.
Nàng muốn tận tay đâm chết tên kia, rửa sạch mối nhục nhã năm ấy.
(Lời tác giả: hôm nay có chút cẩu lương nho nhỏ từ couple phụ giúp mọi người giải khuây tinh thần. Chỉ có khổ tui, đã FA rồi còn tự rắc cơm tró và tự mình ăn. Thôi thì cái nghiệp nó vậy nên phải chịu thôi.
Mặt khác, tui khá thích câu Plot twist: "Lời đường mật thì ruồi bu kiến đậu..." đến từ vị trí Túc bạo lực và cục súc. Còn mọi người thì sao nè!?)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...