Thời gian nháy mắt trôi qua, rốt cuộc đến ngày toàn dân đấu võ tranh giành danh ngạch. Buổi thi đấu diễn ra ở một quảng trường lớn của Thiên Nguyệt Thành, cách hoàng thành chân chính không tới năm trăm mét.
Từ mới sáng sớm, đường phố đã nhộn nhịp không ngừng, ngựa xe như nước dồn dập qua lại, hiện lên một cổ ồn ào náo động.
Mạc Túc đứng ở trước cửa Nguyệt Lâu, nhìn một hàng người đi theo phía sau mình, không khỏi nhướng mày kinh ngạc.
"Chúng ta cũng tới tham gia thi đấu, đi chung cho vui bái! Các ngươi không định đuổi ta đi?" Đế Thanh Hàn soái khí vuốt tóc mái trước trán, nghịch ngợm đá lông nheo.
Mạc Túc không nói gì, hai đứa nhỏ lại vui vẻ cười híp mắt, vỗ tay khen ngợi:
"Thật tốt nha! Càng đông càng vui. Đợi lát nữa mẫu thân tụi con thi đấu, các thúc thúc a di nhớ ở dưới cổ vũ nhiệt tình lên nha!"
"Nếu biết trước đông người như vậy thì ta nên làm một dải lụa biểu ngữ rồi, giơ nó lên cổ vũ, nhiều uy phong a!" Mạc Du Hồng gãi cằm, giọng nói có chút tiếc nuối.
"Tiểu Hồng, ngươi không cần phải tiếc nuối, một mình A Nhất thúc thúc của ngươi thôi là đủ la hét cả nửa cái quảng trường rồi." Mạc Cửu tà tà nhìn Mạc Nhất, trêu ghẹo.
Cái trán Mạc Nhất xẹt qua mấy căn hắc tuyến, trợn mắt nhìn trở lại Mạc Cửu, khinh bỉ:
"Thật không biết xấu hổ nói ta, đừng đến lúc đó cho chủ tử mất mặt. Ta nhưng không quên ngươi một khi phấn khích lên là sẽ tìm cây cột mà múa!"
"Oa! Cửu thúc thúc còn biết múa cột nữa sao? Nghe giống như rất thú vị nhỉ? Đợi lát nữa thúc thúc múa cho bọn con xem có được không?" Hai đứa nhỏ ánh mắt sáng lên, phát ra một tiếng thét hưng phấn.
Mạc Cửu chỉ cảm thấy mí mắt giật giật, có một loại xúc động muốn chui xuống đất trốn đi, đặc biệt là đối diện với mấy cặp mắt tò mò lửa nóng từ Đế gia hai tỷ đệ, Bạch Phong Hoa và Lam Vân đại sư, mặt già của hắn không khỏi đỏ lên.
"Ta không có, đừng nói bừa!" Mạc Cửu xua xua tay, trợn trắng mắt nhìn Mạc Nhất, nghiến răng nghiến lợi nói.
Chết tiệt, lại bị tên kia bày một đạo.
"Không thú vị!" Hai đứa nhỏ đồng loạt dẩu môi khinh bỉ.
"Chúng ta đi thôi, không còn sớm nữa!" Lam Vân đại sư ho nhẹ một hơi, cất tiếng nói.
Thế là, đoàn người mênh mông cuồn cuộn xuất phát đến trung tâm quảng trường.
Hai đứa nhỏ bước chân nhỏ đằng trước, Mạc Nhất và Mạc Túc song song đi phía sau, bên cạnh là Lam Vân đại sư và hai tỷ đệ Đế Thanh Hàn, Đế Cửu Diên.
Mạc Cửu thì hơi lùi về phía sau, đi gần với Bạch Phong Hoa, lúc này quan sát nàng từ trên xuống dưới, cảm khái nói:
"Tuổi của ngươi còn trẻ, phải hoạt bát có sức sống như vậy mới đúng chứ. Nhìn xem so với bộ dáng say mèm bình thường nhìn thuận mắt nhiều."
Nữ tử mặc một bộ váy dài màu tím cà, đai lưng thúc chặt làm hiển lộ ra vòng eo tinh tế, bên hông treo một sợi lục lạc, theo mỗi bước chân phát ra tiếng đinh đinh đang đang thập phần thích ý. Mái tóc óng mượt vén lên, buộc cao gần tới đỉnh đầu, sóng tóc vũ động, xẹt qua đường cong bắt mắt, gương mặt hơi trang điểm nhẹ, nhìn tiêu sái và cực kỳ có tinh thần.
Giống như tinh linh từ trong rừng rậm bước ra! Nếu không phải Mạc Cửu tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không bao giờ tin tưởng đây là con ma men thường uống rượu ở chỗ hắn.
Bạch Phong Hoa nghe thế thì hơi rũ mắt, khẽ cười nhẹ trêu cợt:
"Ta năm nay đã hơn ba mươi, nơi nào trẻ! Lời này để người ta biết được không phải chê cười!"
Mạc Cửu nhíu mày nhìn nàng, lắc đầu:
"Xác thật là không nhìn ra! Có lẽ là rượu ở tiệm ta có chức năng bảo dưỡng tốt, mới làm ngươi không tàn phai nhan sắc!" Vừa nói, hơi hơi vuốt cằm tự luyến.
Bạch Phong Hoa chỉ cảm thấy trong lòng rất vui vẻ. Nàng biết chính mình dung mạo xuất chúng, xưa nay cũng không ít người khen nàng, nhưng đa số là có ý đồ không thuần. Mà nam nhân trước mặt này, ánh mắt tuy rằng chăm chú nhìn, nhưng không có coi khinh, không có dục vọng, lời lẽ ý nhị xác thật làm người ta rất thoải mái.
"Ngươi cũng thế, rất trẻ, rất tuấn tú!" Bạch Phong Hoa cười khẽ, liếc mắt khen một câu.
Mạc Cửu nghe lời này thì thân hình hơi cứng đờ, ánh mắt quỷ dị nhìn Bạch Phong Hoa, khóe miệng trương trương một hồi nhưng không có nói lời nói.
Ai! Sự thật máu chảy đầm đìa là hắn đã ba trăm tuổi hơn.
Hắn nếu nói thật, nhân gia chắc chắn sẽ bị dọa sợ!!!
Bạch Phong Hoa không nhận thấy sự khác thường của Mạc Cửu, ánh mắt luôn dừng lại ở hai đứa nhỏ phía trước, càng nhìn càng thấy giống với người trong trí nhớ.
Vì thế, nàng khẽ thì thầm hỏi:
"Suốt những năm này, ba mẹ con họ vẫn luôn nương tựa vào nhau như thế sao? Nàng không có ý định tìm một người để chống đỡ gia đình à?"
Ánh mắt Mạc Cửu chợt lóe lên một tia sáng, hắn trầm thấp cười nói, dáng vẻ đầy tự tin:
"Không cần! Chủ tử nhà ta tương đối lợi hại, một mình nàng có thể chống lên nửa bầu trời. Huống chi còn có chúng ta ở bên cạnh nữa. Cần gì phải chắp vá lung tung."
Bạch Phong Hoa thở ra một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn Mạc Túc, trong lòng có một chút vui mừng lại chua xót thay chủ tử nhà mình.
Nàng đã nghe hai tỷ đệ Đế Cửu Diên, Đế Thanh Hàn kể lại mọi chuyện, lúc này mới thử thăm dò một chút.
Suốt nhiều năm không có tìm tân hoan, khổ cực gian nan nuôi bọn nhỏ trưởng thành, đây là kiểu người vĩ đại gì?
Nàng một mặt vui thay cho chủ tử, một mặt lại sầu cho hắn. Cùng là nữ nhân, nàng biết người tự lập tự cường thế này, đặc biệt là đã quen với cuộc sống một mình nhiều năm, trong tâm tưởng đã hình thành tính trơ.
Dạng người này, cực kỳ khó tiếp cận, không dễ dàng mềm lòng. Nàng đã tưởng tượng ra cái cảnh, chủ tử đột nhiên xuất hiện rồi xen vào cuộc sống của người ta, mặc cho ai cũng không thể vui vẻ được, không chừng còn bài xích hắn ở bên ngoài.
Nghĩ thế, sắc mặt của Bạch Phong Hoa hơi chìm xuống, nàng hít sâu một hơi rồi siết chặt bàn tay, âm thầm làm ra một quyết định.
Nhiều năm trước nàng phạm phải đại sai, cũng nên là lúc phải tỉnh ngộ. Nàng nhất định phải lấy công chuộc tội, mà hai đứa nhỏ này nàng nhất định phải bảo vệ cho tốt.
Mỗi người trong lòng có một ý nghĩ khác nhau, tâm tư nặng nề đi ở trên đường.
Rốt cuộc không lâu sau đó, bọn họ đã đến trung tâm quảng trường, đập vào mắt là mấy cái lôi đài to san sát nhau, ở trên đó chiến hỏa hừng hực, người vây xem rất đông, thỉnh thoảng truyền ra tiếng kinh hô như dậy sấm.
"Oa! Đông người quá!" Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng cùng lúc reo lên, ánh mắt tò mò nhìn ngó khắp nơi.
"Khủng khiếp thật! Với lượng người thế này thì tỉ lệ đi vào vòng trong thấp đến đáng thương. Ta đột nhiên có chút khiếp đảm làm sao bây giờ?" Đế Thanh Hàn trợn trừng mắt, chậc lưỡi hít hà.
"Tiểu tử thúi không có tiền đồ, ngươi sao mà so với Cửu Diên nha đầu còn nhát gan đâu?" Lam Vân đại sư thổi râu trừng mắt, khinh thường cho hắn một cái tát.
"Ha ha! Ta đương nhiên không lợi hại bằng tỷ tỷ rồi. Đợi lát nữa nàng nếu thắng được, ta đây liền làm sâu gạo hưởng thơm lây là được rồi. Đúng không tỷ tỷ?" Đế Thanh Hàn chớp mắt một chút, quyết đoán vỗ mông ngựa để giữ toàn mạng sống. Đối với tính cách gà mẹ che con này của Lam Vân đại sư, cãi lại với hắn chắc chắn là không có kết cục tốt, cho nên thuận thế leo lên khen đi.
Quả nhiên, Lam Vân đại sư nghe lời này thì cười tít mắt, vỗ vai hắn nói:
"Không tồi lắm! Tuy rằng không có bản lĩnh như tỷ tỷ ngươi, nhưng có tự mình hiểu lấy cũng rất tốt!"
Đế Thanh Hàn khóe miệng co giật, ánh mắt ai oán nhìn Đế Cửu Diên, ý có điều chỉ.
Mà Đế Cửu Diên thì hơi nhấp môi, lạnh băng vô tình nói:
"Muốn được đến chỗ tốt thì tự mình bắt lấy, muốn dựa vào ta? Cửa sổ cũng không mở ra cho ngươi."
Đế Thanh Hàn sắc mặt suy sụp, gương mặt ủy khuất như chó con bị bỏ rơi, hai mắt hồng hồng ngấn lệ quang.
Tỷ tỷ không có nhân tính!
Bất quá, dư quang nhìn đến nơi nào đó, hắn bỗng nhiên liệt miệng cười, tròng mắt xoay tròn, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt của hai đứa nhỏ, khóc lóc than thở:
"Ai u! Tiểu Long, Tiểu Hồng ơi! Số của thúc thúc thật là khổ quá mà. Cha không thương mẹ không yêu, đến cả tỷ tỷ ruột thịt cũng muốn bỏ rơi ta. Thúc thúc không muốn sống nữa! Ô ô ô!"
"Thúc thúc không khóc! Gương mặt tuấn tú này mà khóc rồi thì dung nhan giảm đi mấy phần, tiểu Hồng đau lòng!" Mạc Du Hồng nâng tay nhỏ lên, khẽ nhéo lấy má của người nào đó, thừa cơ chiếm tiện nghi.
Đế Thanh Hàn tiếng khóc ngưng bặt, há to miệng kinh ngạc nhìn tiểu hài nhi. Chỉ cảm thấy trái tim đã chịu năm mươi điểm bạo kích.
Cho nên, nàng đây là đau lòng dung nhan của hắn, mà không phải hắn?
Xung quanh mọi người, nhìn biểu tình như cá chết này của hắn, không phúc hậu phụt cười ra tiếng.
Tên này xuất đạo từ gánh hát sao, bản lĩnh chọc cười này cũng quá miễn cưỡng đi!?
Mà lúc này, Mạc Vân Long lại quay đầu sang hỏi Mạc Nhất:
"A Nhất thúc thúc, thúc biết ở gần đây có chỗ nào bán đậu hũ không?"
Ánh mắt mọi người nhất trí nhìn về phía hắn, tràn đầy nghi hoặc.
Trong khi khóe miệng của Mạc Túc hơi giơ lên thì Mạc Nhất vuốt đầu hắn, cưng chiều hỏi:
"Làm sao? Tiểu Long thèm đậu hũ à? Đợi đến lúc thi đấu xong rồi thì thúc thúc mua cho ngươi nha?"
Mạc Vân Long lắc đầu giải thích, ngước mắt nhìn về phía Đế Thanh Hàn:
"Không phải tiểu Long thèm ăn, mà Hàn thúc nói không muốn sống nữa. Vì vậy tiểu Long nghĩ ra phương pháp này giúp thúc ấy giải thoát. Thử tưởng tượng, đập đầu vào đậu hũ, cái chết nhiều nhẹ nhàng thanh thản nha!"
Phốc!
Đoàn người ngoại trừ Đế Thanh Hàn, ai nấy đều phụt cười ra tiếng, bả vai không khỏi run rẩy.
Ba thúc cháu nhà này, không hổ là gánh xiếc trung ương.
Đế Cửu Diên nhìn tiểu nam hài vẻ mặt thâm trầm đứng đắn nói, chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa.
Tiểu cháu trai tính tình cục súc, nàng thích!
Mà Đế Thanh Hàn thì mãn trái tim đã trúng một trăm điểm bạo kích, sắc mặt như tro tàn, sống không còn gì luyến tiếc.
"Tiểu Long, ngươi không thương thúc thúc hay sao?" Hắn ai oán nhìn tiểu nam hài, chu môi hỏi.
"Bởi vì thương nên mới dùng phương thức nhẹ nhàng như thế giúp thúc thúc. Nếu ngài không thích, vậy để tiểu Long nghĩ xem cách khác, chắc chắn sẽ làm ngài thỏa mãn hài lòng." Mạc Vân Long ưu tư nói, gương mặt soái khí hơi nheo lại.
"Không cần, thúc thúc không muốn chết nữa. Thúc thúc chỉ nghĩ vào bí cảnh nhặt của hời, nhưng tỷ tỷ nhà ta không dựa vào được. Hay là ngươi năn nỉ mẫu thân ngươi... cho thúc thúc một chỗ trống ké vào có được hay không?" Đế Thanh Hàn khóe mắt rút gân, chạy nhanh phản đối, quỷ mới biết trong đầu tiểu tử này nghĩ ra cái gì nữa, hắn cũng không muốn làm chuột bạch cho tiểu tử này thí nghiệm.
Mạc Vân Long ngó qua mẫu thân nhà mình, quyết đoán im lặng. Bảo hắn năn nỉ mẫu thân, thôi khỏi đi.
Hắn nhìn Đế Thanh Hàn với biểu tình thương mà không giúp gì được.
Chưa đợi Đế Thanh Hàn suy sụp lần nữa, Mạc Du Hồng đã khẽ meo meo vỗ vai hắn, gương mặt ửng sáng nói:
"Thì ra là thúc thúc muốn đi theo mẫu thân làm tiểu đệ nha? Sao thúc không nói sớm? Được rồi, việc này cứ giao cho con!"
Đế Thanh Hàn trơ mắt nhìn tiểu nữ hài chạy trở về bên người Mạc Túc, hỏi:
"Mẫu thân! Nếu không ngài thu Hàn thúc thúc làm tiểu đệ đi? Nhìn hắn quá đáng thương! Quan trọng là tiểu đệ thì có thể rót nước bưng trà, giặt giũ quần áo nha. Nếu có hắn thì A Nhất thúc thúc có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian."
Mạc Nhất khóe mắt lưng tròng nhìn Mạc Du Hồng, không hổ là tiểu áo bông tri kỷ, hắn không có uổng phí thương nàng.
Trong ánh mắt mong ngóng của Mạc Du Hồng, Mạc Túc gợi lên khóe miệng, nói:
"Được! Cứ như vậy đi!"
Đế Thanh Hàn:???
Câu chuyện phát triển thần kỳ kiểu gì? Hắn khi nào nói làm tiểu đệ cho nàng?
Bất quá, chỉ cần nghĩ đến việc có thể gần hai đứa cháu, vậy thì làm tiểu đệ cho tẩu tẩu, cũng không có gì khó chấp nhận.
Bưng trà rót nước, hầu hạ sớm trưa, giặt giũ quần áo đúng không?
Hắn có thể!!!
Đế Thanh Hàn nghĩ thông suốt hết thảy, nhảy nhót sống động trở lại, vỗ ngực nhìn Mạc Túc nói:
"Đại... Mạc cô nương, mọi việc cứ giao cho tiểu đệ này lo đi!" Vốn muốn kêu "đại tẩu" nhưng hắn kịp thời sửa miệng. Hô! Nguy hiểm thật!
"Vậy ta không khách khí!" Mạc Túc nhếch lên khóe môi, dáng vẻ cực kỳ phúc hắc.
Mạc Nhất, Mạc Cửu nhìn hắn với ánh mắt đồng tình.
Đế Cửu Diên và Bạch Phong Hoa thì thần sắc phức tạp.
Đệ đệ, tam công tử thật là tâm cơ!
Bọn họ còn chưa kịp ra tay, đã bị hắn cướp cơ hội trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...