Sáng sớm hôm sau, đoàn người Mạc Túc ăn mặc chỉnh chu, đúng giờ có mặt tại quảng trường của Tinh Huyền Học Viện. Khắp nơi đều là người và người, thật sự rất náo nhiệt.
Giờ Dần vừa đến, không hơn không kém một phút, ba vị chủ khảo là Lam Vân, Lục Nhâm và Tử Huyền đạo sư đúng lúc xuất hiện. Ba người ăn mặc trang trọng, diện mạo quắc thước, bên người đi theo đệ tử thân truyền.
Lam Vân chỉ có một đệ tử thân truyền, đó là Đế Cửu Diên.
Lục Nhâm thì có vô số đệ tử nhỏ tuổi vây quanh bên cạnh, nhìn tràn đầy thanh xuân sức sống.
Mà bên cạnh Tử Huyền đạo sư, hôm nay chỉ có Lục Nghị đi theo. Ánh mắt hắn lơ đãng nhìn qua Lục Tân Nghĩa và đoàn người Mạc Túc, ý vị thâm trường xen lẫn một tia u ám khoái ý.
Từ năm sáu tuổi hắn đã đến Tinh Huyền học viện cầu học, tuy rằng tính tình sư phụ quái gở, không thích giao tiếp cùng người khác, nhưng bằng nhân mạch mà chính hắn xây dựng, thăm dò tin tức và làm tay chân trên đó thật sự là quá dễ dàng.
Đáng tiếc, hắn không thể đi vào, chính mắt nhìn thấy Lục Tân Nghĩa và hai đứa nhãi con đã phá hoại chuyện tốt của hắn được đến báo ứng.
Ánh mắt Lục Nghị thay đổi quá nhanh, cơ hồ chỉ là lướt ngang qua tựa như người xa lạ, không khiến người khác chú ý. Nhưng tinh thần lực của Mạc Túc cường đại không kém, nháy mắt đã bắt giữ tới ánh mắt lướt qua kia, đưa tay ấn nhẹ trái tim đập nhanh trong tức khắc, khẽ nhíu mày.
"Tiểu thư, ngài làm sao vậy?"
"A Túc, ngươi bị làm sao?"
Đế Mặc Thần và Mạc Nhất vẫn luôn chú ý đến Mạc Túc, thấy nàng lộ ra biểu tình khó coi này, đồng thời hỏi ra tiếng.
Mạc Túc thử cảm nhận vài lần, nhịp độ của tim đập đã bình thường, nhưng sắc mặt nàng vẫn hơi ngưng trọng, híp mắt nhìn theo bóng lưng Lục Nghị đi cùng các vị đạo sư lên đài, ngữ điệu nghiêm túc nói:
"Ta bỗng nhiên có một cỗ dự cảm không được tốt lắm! A Nhất, sau khi ta vào Hàm Sơn, ngươi nhất định phải trọng điểm chú ý sự an toàn của tiểu Long và Tiểu Hồng. Còn có... à mà thôi vậy..."
Mạc Túc vốn định nói, Đế Mặc Thần hôm qua mới cắt đi đầu lưỡi của Nguyệt Thanh Loan, bằng tính tình có thù tất báo của nàng kia, khẳng định sẽ có động tác. Nhưng Mạc Nhất phải lo cho bọn nhỏ, không thể lại phân thân rời đi chú ý Nguyệt Thanh Loan.
Mạc Túc không khỏi tự kiểm điểm lại bản thân. Tốc độ phát triển của Viêm Tinh Thành vẫn quá chậm. Trọng điểm và căn cứ ở phía nam, phía đông và phía tây chỉ hợp tác cùng một số thế lực nhưng chưa hoàn toàn nắm giữ hết con đường. Đến nỗi phía bắc bên này, lúc trước có tửu lầu ở thành Thiên Nguyệt do Mạc Cửu đóng giữ, hiện tại bất đắc dĩ đóng cửa, Mạc Cửu có nhiệm vụ phải làm. Nàng muốn triệu hồi thủ hạ cũng không kịp thời gian.
Thôi thôi, trước mắt cứ như vậy đi, Nguyệt Thanh Loan hận nàng hận đến như vậy, e là đầu mâu sẽ chỉ nhắm đến nàng. Nàng chỉ có thể ôm cây đợi thỏ vậy.
Thình lình lúc này, âm thanh của Đế Mặc Thần vang lên, hắn trang trọng nói với Phong hộ pháp, Nguyệt hộ pháp, và cả Đế Thanh Hàn:
"Tam đệ, ngươi cùng Mạc Nhất chú ý bảo hộ bọn nhỏ, nếu việc ngoài khả năng thì tìm đến nhị tỷ ngươi và Lam Vân đại sư nhờ trợ giúp. Bọn họ ở Tinh Huyền học viện, có một số quyền hạn để vận dụng."
"A Phong, ngươi theo dõi nhất cử nhất động của Lục Nghị. A Nguyệt, ngươi đi tìm xem Nguyệt Thanh Loan đang làm gì, đừng để nàng ta có cơ hội gây chuyện."
Phân phó xong rồi, Đế Mặc Thần mới vỗ vai Mạc Túc, nhẹ giọng trấn an:
"A Túc đừng lo lắng, phía sau đã có ta, có bọn họ thủ hộ. Nếu bọn họ giải quyết không được, chỉ cần phát tin tức, chúng ta sẽ chạy về."
Mạc Túc ngẩng đầu nhìn nam nhân với khuôn mặt bình phàm trước mắt này, trong ánh mắt là kiên định, giọng điệu tự tin mà kiêu ngạo, khiến nàng có trong giây lát hoảng hốt. Trong trái tim chảy qua một loại cảm giác xa lạ, thực cảm động, thực an tâm, xen lẫn một chút gì đó mơ hồ.
Nàng chưa nói rõ, hắn như thế nào biết nàng sẽ băn khoăn về Lục Nghị và Nguyệt Thanh Loan?
Nhưng mà trước giờ, chưa từng có ai đã nói với nàng "an tâm, phía sau ngươi đã có ta". Từ trước đến nay, chỉ có nàng thẳng tiến không lùi, dũng cảm không sợ xông vào phía trước.
Thì ra, phía sau lưng có người chống đỡ, che chở là loại cảm giác này sao, thực kì diệu...
Mạc Túc nhìn Đế Mặc Thần, nhoẻn miệng cười, ánh mắt có tinh tinh điểm điểm ánh sáng ở trong đó, tựa như những ngôi sao lộng lẫy bắt mắt, nàng nói:
"Cảm ơn ngươi!"
Lần này, đến phiên Đế Mặc Thần ngẩn người, trong đầu như có pháo hoa nổ tung, trong mắt trong lòng nhất thời chỉ còn lại nụ cười mê người của người đối diện.
"A Túc đối với ta cười!"
"Trời ạ! Từ lần đầu tiên gặp gỡ đến nay, nàng mới nở nụ cười với ta như vậy!"
"A Túc cười lên thật đẹp quá!"
Vui mừng quá đỗi, trong lòng Đế Mặc Thần tựa như máy nói lắp, liên tục lặp lại những câu vô nghĩa.
Mạc Túc nói xong thì không được tự nhiên ngồi xổm xuống, vuốt đầu hai đứa nhỏ mà dặn dò:
"Tiểu Long, Tiểu Hồng, hai con nhất định nhớ phải đi theo bản đồ mà trường học cung cấp. Đừng tách rời đồng đội, thấy tình hình không đúng thì nhanh chóng chạy theo đường cũ phản hồi trở về có biết hay không? Kết quả thi đấu không quan trọng, hai con đã làm rất tốt rồi, phải chú ý bảo hộ chính mình, có biết hay không?"
Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng ôm chầm lấy Mạc Túc, đồng ngôn đồng ngữ đáp:
"Tiểu Long, tiểu Hồng biết rồi ạ! Chúng con cẩn tuân lời mẫu thân dạy dỗ."
"Mẫu thân yên tâm, chúng con nhất định không để người thất vọng."
Mạc Túc âm thầm thở dài lo lắng, đẩy ra hai đứa nhỏ và nói:
"Hai đứa mau cùng bạn học tụ lại một chỗ, sắp tiến vào Hàm Sơn rồi!"
Hai đứa nhỏ nhìn Mạc Túc, rồi lại nhìn Đế Mặc Thần, hơi không được tự nhiên mà nói:
"Chúng con đi đây! Mẫu thân và... phụ thân cũng phải cẩn thận, đừng bị thương!"
"Ngoan! Đi đi!" Mạc Túc dở khóc dở cười. Hai đứa nhỏ này, muốn kêu phụ thân thì cứ kêu, làm gì phải nhìn nàng bằng ánh mắt tự trách áy náy như vậy. Nàng cũng đâu có ngăn cấm bọn họ nhận cha đâu nào.
Đế Mặc Thần cũng phục hồi tinh thần lại, giơ tay vỗ đầu hai đứa nhỏ, vui mừng không biết nên nói lời gì ngoài mấy chữ:
"Bảo hộ chính mình!"
Hai người nhìn theo hai đứa nhỏ rời đi, lúc này mới cảm nhận được sự lo lắng và bất an trong lòng.
Đế Mặc Thần nắm lấy cánh tay Mạc Túc, vừa đi vừa nói:
"Chúng ta cũng vào Hàm Sơn thôi. Đừng lo lắng quá, tiểu Long, tiểu Hồng đều rất thông minh, hơn nữa tu vi lại không thấp, trong trường hợp bình thường đều có thể ứng phó được."
Mạc Túc cũng không buồn rút tay ra, sóng vai cùng hắn đi, bình thản nói:
"Trước giờ bọn nhỏ đều chưa từng rời đi ta quá lâu để thiệp hiểm một mình như vậy. Trời xa đất lạ, không thân chẳng quen, ta lo lắng cũng là chuyện thường tình."
Đế Mặc Thần bật cười, an ủi nói:
"Chim non rồi có một ngày sẽ rời đi tổ ấm, trong tương lai bọn họ sẽ càng đi càng xa, đi xây dựng thế giới thuộc về bọn họ."
Đế Mặc Thần điểm đến là ngăn, chỉ có một câu sau hắn chưa nói.
Đó là, con cái trưởng thành có thế giới của riêng mình. Chỉ có nàng và hắn, mới thuộc về lẫn nhau, từ thân thể đến linh hồn.
Thái độ của nàng đã có biến chuyển, hắn sợ nàng phản cảm, cho nên chưa nói. Nhưng hành động nắm chặt tay nàng đã chứng minh lời hứa âm thầm của hắn.
Hắn muốn cùng nàng, lẫn nhau nâng đỡ, chia sẻ buồn vui, đồng lòng hợp ý, như bây giờ giống nhau, nắm tay đến tóc bạc da mồi.
Nháy mắt, người ở quảng trường đã rời đi hơn phân nửa, hài tử và người trưởng thành có hai lối thông đạo riêng để tiến vào Hàm Sơn. Một bên là ngoại vây, và một bên là nội vây.
Cảnh tượng thay đổi, mấy đứa nhỏ thấy mình đã đứng ở trong một mảnh rừng cây, hoa lá sặc sỡ nhiều màu, ong bướm bay khắp nơi, khung cảnh tú lệ, đẹp không sao tả xiết.
Năm mươi đứa nhỏ chia thành mười đội, mỗi đội năm người. Trong đội của Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng, có Âu Dương Nhược Lan, ngoài ra còn có Chu Lệ Na và một nam hài có thân hình rắn chắc tên gọi Thạch Miểu.
Thạch Miểu là bằng hữu mới của Mạc Vân Long, quen nhau lúc thi đấu trận doanh, còn có cả Đỗ Sơn và Lương Ngọc, nhưng hai người kia đã sớm định ra đội ngũ trước, không dễ dàng thất tín, cho nên mới không cùng Mạc Vân Long hợp thành một đội. Cuối cùng chỉ có Thạch Miểu là tham gia vào.
Lúc này Mạc Vân Long cầm bản đồ, mọi người bầu hắn làm tiểu đội trưởng, hắn so sánh bảng nhiệm vụ và bản đồ, nói:
"Nơi chúng ta đang đứng là ở đây, cách hướng đông một trăm mét có chỗ sinh trưởng Lục Diệp hoa và Trích Tinh thảo, chúng ta đi nơi đó trước nha."
Thạch Miểu gãi gãi đầu, ngây ngốc nói:
"Cái đó, các ngươi cứ quyết định, ta không có ý kiến. Chỉ cần có dã thú để ta phụ trách là được."
Chu Lệ Na khoác tay Mạc Du Hồng, chỉ tay vào Mạc Vân Long, rồi lại chỉ tay vào Mạc Du Hồng, nhún vai cười cợt nói:
"Có đội trưởng có bản lĩnh như ngươi, lại có bộ não thông minh lém lỉnh của tiểu Hồng, hơn nữa đánh nhau lên tàn nhẫn không muốn sống như tiểu Lan, ta cảm thấy mình có thể nằm thắng."
Âu Dương Nhược Lan nghe vậy thì che mặt, tình cờ đụng trúng vết thương, đau đến hít một hơi khí lạnh, nhỏ giọng nói:
"Ta nào có!"
Mấy đứa nhỏ nghe vậy thì cười hì hì, cầm tay nhau hoặc câu vai bá cổ đi theo bản đồ chỉ dẫn.
"Đúng rồi, Thạch Miểu ca ca, là ai dạy võ công cho huynh vậy? Tiểu Hồng thấy chiêu số của huynh rất lạ nha." Trên đường đi, Mạc Du Hồng nhìn Thạch Miểu, ánh mắt to tròn tràn đầy tò mò hỏi.
Thạch Miểu ngượng đỏ mặt, bối rối gãi tóc, ngập ngừng nói:
"Hì hì! Nói thực ra ta là cô nhi, được thợ săn bá bá nhặt về nuôi dưỡng, từ nhỏ ở núi rừng hoang dã lớn lên, cùng bá bá học tập vật lộn, săn mồi, công phu cũng tự nhiên luyện ra, nhưng đó chỉ là dã chiêu số, không lợi hại bằng công phu chính quy của các ngươi. Hơn nữa ta còn chưa tu luyện ra huyền lực."
Mạc Vân Long nghe vậy thì vỗ vai hắn, khen ngợi nói:
"Ngươi đừng tự coi nhẹ mình, tuy không có huyền lực, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của ngươi là từ thực chiến mà ra, đặc biệt là tài bắn cung. Ngươi còn không biết đi, gần một phần ba người của lam doanh đều do ngươi bắn hạ đó. Thật sự rất lợi hại!"
Thạch Miểu càng thêm ngượng ngùng, nhìn thoáng qua Mạc Du Hồng, Âu Dương Nhược Lan, Chu Lệ Na. Bởi vì ba người ở lam doanh, cho nên hắn sợ ba người nghe vậy sẽ không vui, nhưng thấy ba người nói nói cười cười, không có vẻ gì gọi là hiềm khích, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng cười đáp Mạc Vân Long:
"Cảm ơn ngươi nha tiểu Long, ta cũng không biết mình lợi hại như vậy, ha ha!"
"Thạch Miểu ca ca, vậy thợ săn bá bá đâu rồi nha? Có đưa huynh đến thi đấu không?" Chu Lệ Na hỏi theo.
Biểu tình của Thạch Miểu hơi ỉu xìu, bả vai sụp xuống, buồn bã nói:
"Nửa năm trước, thợ săn bá bá vào núi săn thú, bị rắn độc cắn bị thương, lang trung ở trong huyện đều không thể giải độc, ba ngày sau đó liền rời đi nhân thế. Trước khi mất, bá bá cho ta một phong thư giới thiệu, bảo ta đến Tinh Huyền học viện thi đấu, vận may trúng tuyển thì cũng có chỗ nương nhờ. Ta cũng chỉ nghĩ thực hiện tâm nguyện của người, nhưng không thể tưởng được, ta vậy mà có thể đi đến tận đây."
Mạc Du Hồng nghe vậy, vội ra tiếng an ủi:
"Thạch Miểu ca ca đừng buồn quá! Huynh có thể thi đậu vào học viện, nếu bá bá có linh thiêng ở trên trời thấy được, khẳng định cũng sẽ rất vui mừng."
"Ừ!" Thạch Miểu gãi gãi đầu, đáp.
Đúng lúc này, Mạc Vân Long nhìn khung cảnh rậm rạp cây cối xung quanh, lại nhìn về bản đồ trên tay, nhíu mày nghi hoặc:
"Kỳ quái, chúng ta đã đi theo chỉ dẫn trên bản đồ, nhưng đây rốt cuộc là chỗ nào?"
Mấy đứa nhỏ cũng giật mình nhìn xung quanh, chỉ thấy nơi này là một mảnh đất trụi lủi, khắp nơi đều là vách đá, xung quanh không có một gốc cây ngọn cỏ, khác hoàn toàn so với bản đồ đã miêu tả.
"Không lẽ chúng ta đi nhầm hướng?" Chu Lệ Na hỏi, sắc mặt hơi đổi.
Nàng nghe nói Hàm Vân Sơn hiểm nguy trùng trùng, phạm vi bọn họ an toàn hoạt động chỉ có ngoại vây, nhưng nếu bất cẩn tiến vào nội vây, vậy...
Mạc Du Hồng mở ra lòng bàn tay, trong đó nằm gọn ghẽ một thỏi nam châm, lắc đầu nói:
"Bản đồ có thể sai, nhưng kim chỉ nam trong tay chúng ta tuyệt đối không sai!"
"Không lẽ bản đồ mà học viện đưa chúng ta có sai sót!?" Âu Dương Nhược Lan bật thốt lên hỏi. Bởi vì môi trường sống, từ nhỏ tranh giành hãm hại, cho nên Âu Dương Nhược Lan không khỏi âm mưu luận, hơi chút gió thổi cỏ lay là sẽ bắt đầu đa nghi.
"Không thể nào đi? Chẳng lẽ học viện còn sẽ hại chúng ta sao?" Thạch Miểu gãi đầu, chất phác nói.
Mạc Vân Long lật qua lật lại bản đồ, rõ ràng không có dấu vết bị sửa chữa, nhưng sắc mặt hắn lại trở nên ngưng trọng hơn bao giờ hết, nói:
"Điểm quan trọng bây giờ là, nếu thực tế khác hẳn với bản đồ, chúng ta sẽ càng đi càng xa, dần dần sẽ mất đi phương hướng. Cho nên ta nghĩ, chúng ta nên quay đầu trở về đường cũ!"
Mạc Du Hồng nắm chặt la bàn, mím môi nói:
"Ca ca nói đúng, chúng ta nên quay trở về cầu cứu!"
Nàng nhớ rõ lời mẫu thân từng nói qua, sự ra khác thường tất có yêu, tuổi còn quá nhỏ để suy nghĩ sâu xa, nàng chỉ tưởng một cách đơn giản, cái gì không giải quyết được thì phải hỏi ngay người lớn.
Thạch Miểu, Âu Dương Nhược Lan, Chu Lệ Na cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt hơn, cho nên đồng ý phản hồi đường cũ.
Nhưng bất chợt, ngay tại lúc mấy đứa nhỏ quay đầu, thì sát khí chợt hiện, từ trong vách đá chung quanh, nhảy ra rất nhiều người mặc áo đen đeo mặt nạ, tay cầm vũ khí sắc bén.
Người áo đen cầm đầu sắc bén nhìn về phía Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng, khằng khặc cười lớn:
"Các ngươi so trong dự đoán của ta còn muốn thông minh và nhạy bén! Loại thiên phú này, điện chủ khẳng định rất yêu thích. Mang về! Nhớ đừng làm cho bọn họ bị thương."
Người cầm đầu phất tay một cái, tức khắc sở hữu người áo đen còn lại đều đồng loạt xông lên.
Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng căng thẳng nhìn nhau, biết mình không phải là đối thủ, cho nên một người ném văng ra một viên hắc tử, còn một người thì ném ra các loại bột phấn.
Sau đó, Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng đồng thời kéo theo ba đồng đội ngơ ngác còn lại, gấp gáp nói:
"Chạy mau!"
Vừa dứt tiếng, một tiếng vang lớn kinh thiên động địa phát ra, hắc tử nổ tung, hỗn loạn chung với độc phấn. Bất quá sở hữu người áo đen đều mặc y phục chống công kích và mặc nạ phòng độc, cho nên hình tượng chỉ hơi chật vật đôi chút mà không có ai trọng thương.
Người cầm đầu tức muốn hộc máu, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Truy!"
Sở hữu người áo đen tật bắn về phía bọn nhỏ. Năm đứa nhỏ hoảng loạn chạy vội, cũng không biết chạy về hướng nào rồi, chỉ thấy bóng cây cối liên tiếp lui về phía sau.
Mạc Vân Long vừa chạy, vừa thở hổn hển nói:
"Tiểu Hồng! Mau, mau phóng tín hiệu cho A Nhất thúc thúc đến cứu chúng ta. Chúng ta đánh không lại."
Mạc Du Hồng nghe vậy vội lấy ra một thanh nhang, ấn cái nút phía dưới. Kết quả ấn vài lần cũng không phóng ra được, sắc mặt tức khắc biến đổi nói:
"Không tốt rồi ca ca! Nhang tín hiệu ở chỗ này không phóng ra được!"
Mạc Vân Long khóc không ra nước mắt, vừa lôi kéo đồng bạn chạy, vừa lẩm bẩm nói:
"Hiện tại chỉ còn dựa vào hắc tử, mẫu thân nói một khí chúng ta cho nổ hắc tử, thì mẫu thân sẽ biết chúng ta gặp nguy hiểm. Hi vọng người tới kịp."
"Rốt cuộc thì những người này là ai, muốn bắt chúng ta với mục đích gì?" Chu Lệ Na thở gấp, nghi hoặc hỏi.
"Không biết! Nhưng chúng ta tuyệt đối không thể bị bắt đi!" Mạc Vân Long cắn răng nói. Mắt thấy phía sau đã hiện lên vài bóng đen mờ ảo, hắn càng thêm ra sức mà lôi kéo muội muội và đồng đội chạy.
Tả xung hữu đột, nhảy qua nhánh rễ, rẽ trái rẽ phải, cảnh vật xung quanh càng ngày càng xa lạ. Mắt sắc thấy được một cái hốc lớn ở cái cây phía trước, đầu óc Mạc Vân Long linh quang chợt lóe, bỗng chốc nói:
"Chúng ta vào trong đó trốn tạm đi! Cứ chạy như thế này, thể lực của chúng ta cũng chịu không nổi."
"Được!"
Bốn đứa nhỏ còn lại đồng thanh đáp, nỗ lực gia tốc chạy vội, sau đó lần lượt chui vào trong hốc cây trốn đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...