Trong lúc nhất thời, mọi người nhìn hai đứa nhỏ bằng ánh mắt càng thêm nóng cháy và hâm mộ.
Thân phận lớn cỡ này, quả nhiên là thiên tuyển chi tử, nếu Lục Nhâm tiên sinh không có thu làm đồ đệ, hẳn là hai đứa nhỏ này cũng sẽ được Lam Vân đại sư chỉ điểm một vài đi?
Đây là đặc quyền mà người ta có hậu trường mới có được.
Chỉ có sắc mặt ba thầy trò Tử Huyền đại sư là khó coi cực kỳ, Nguyệt Thanh Loan càng thêm điên loạn mà gào rống, trong mắt điên cuồng, thực cốt hận ý hoàn toàn không có che dấu, khiến mọi người xung quanh đều da đầu tê dại.
Rốt cuộc là có bao nhiêu thâm cừu đại hận, mới khiến người kiêu ngạo đanh đá như Nguyệt Thanh Loan bất chấp tất cả, thà hủy hoại tiền đồ cũng muốn kéo kẻ thù xuống nước?
Tử Huyền mắt thấy công kích của mình bị hóa giải, cũng không cố chấp tiếp tục ra tay, mà hừ lạnh nhìn Đế Cửu Diên:
"Đế Cửu Diên, lão phu chưa xử tội ngươi cấu kết người ngoài tàn hại đồng môn, ngươi lại có tư cách gì ở đây chất vấn lão phu?"
Đế Cửu Diên thấy lão thất phu này còn cho nàng chụp mũ, nheo mắt cười duyên, lời nói lại lạnh lẽo đến xương:
"Ta kêu ngài một tiếng sư thúc, là tôn trọng ngài. Nhưng làm người muốn giảng đạo lý. Sư thúc bảo hộ đồ đệ là không sai, thế nên Cửu Diên bảo hộ người nhà ta, cũng không gọi là sai. Cốt nhục chi thân là do cha mẹ ban tặng, có ngày hôm nay là do huynh trưởng che chở nuôi nấng, cho nên Cửu Diên chỉ làm đúng đạo lý con người nên làm. Thử hỏi nếu có một ngày đồ đệ của đồng môn ngài giết chết hay vũ nhục con ruột của ngài, thì ngài sẽ lựa chọn tàn hại đồng môn hay là trơ mắt lạnh lùng nhìn con ruột của ngài bị ức hiếp. Nếu như sư thúc ngài có thể hoàn mỹ trả lời câu hỏi này, thì Cửu Diên tùy sư thúc xử trí mà không có một câu oán hận."
Mọi người xung quanh không khỏi ồ lên, sau đó hứng thú bừng bừng nhìn Tử Huyền, xem hắn trả lời như thế nào.
Tử Huyền bị tiểu bối chất vấn cứng họng, tức giận đến sắc mặt xanh mét, không cần nghĩ cũng biết câu hỏi này có hố, hắn trả lời như thế nào cũng không tốt. Hắn nhất thời có chút hối hận rồi, chỉ có thể cường căng lên uy phong của một trưởng bối:
"Đế Cửu Diên, ngươi quả thực kế thừa chân truyền của lão già Lam Vân. Khác không nói, bản lĩnh cưỡng từ đoạt lý đã đạt đến lô hỏa thuần thanh. Thanh Loan dù gì cũng là sư muội đồng môn của ngươi, cho dù nàng ngàn sai vạn sai, ngươi cũng không nên dung túng người nhà của ngươi đối với nàng như vậy."
Đế Cửu Diên không sợ hãi chút nào, ánh mắt thanh triệt lạnh lùng, nhếch môi khinh miệt nhìn qua Nguyệt Thanh Loan, cười khẽ nói:
"Ta cũng không dám nhận sư muội chỉ biết gây chuyện như vậy, bị nàng hố đến khi nào chết cũng không biết. Sư thúc lại nghĩ sai rồi, không phải là ta dung túng người nhà đối nàng thế nào, mà nếu ta không phải đệ tử của sư phụ, đại ca đã sớm đem nàng tước thành nhân trệ, đâu có thể cho nàng còn nhảy nhót kêu gào trước mặt đâu."
Tử Huyền co rụt lại ánh mắt, gầm nhẹ lên, uy áp tản ra, hướng Đế Cửu Diên đè ép mà xuống:
"Ngươi dám!!!"
Đế Cửu Diên hất cằm, không kiêu ngạo không siểm nịnh, âm điệu cuối hơi giơ lên, tựa khiêu khích, lại tựa như trào phúng:
"Sư thúc nói xem Cửu Diên có dám hay không?"
Mắt thấy không khí càng thêm giương cung bạt kiếm, chiến hỏa chạm vào là nổ ngay, Lam Vân đại sư lần nữa tá rớt uy áp của Tử Huyền, bất đắc dĩ nói:
"Tử Huyền lão thất phu, chuyện hôm nay đến đây kết thúc đi. Xem trọng đồ đệ yêu quý của ngươi, nếu nàng còn cố chấp, gàn bướng hồ đồ tiếp tục tổn thương người, thì lão phu sẽ không lại can thiệp hộ nàng một cái mạng nữa đâu."
Hắn quá rõ ràng tính tình có thù tất báo, âm độc tàn nhẫn của Nguyệt Thanh Loan, cho nên đưa ra lời khuyên cuối cùng, nếu nàng còn không an phận, thì hắn không biết tên ác ma Đế Mặc Thần kia còn sẽ làm ra chuyện gì tới.
Lời này, cũng tương đương với cho Tử Huyền một đạo bậc thang, làm hắn điểm đến mới thôi. Bởi vì hắn cố chấp bao che đồ đệ, sẽ chỉ khiến hai vị thủ tịch đạo sư xảy ra tranh chấp, khiến người khác chê cười.
Tử Huyền hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, tuy rằng sắc mặt còn thối hoắc như ai thiếu mấy trăm vạn không trả, nhưng coi như thuận bậc thang mà xuống, mang theo Lục Nghị và Nguyệt Thanh Loan rời đi:
"Hừ! Coi như các ngươi may mắn!" Trước khi rời đi, hắn còn trừng mắt nhìn đoàn người Mạc Túc, đặc biệt là Đế Mặc Thần, ánh mắt kia hận không thể đem người ăn tươi nuốt sống.
Đế Mặc Thần nheo nheo ánh mắt, đáy mắt xẹt qua một tia nguy hiểm, vốn định âm thầm sử ám chiêu, ai biết Mạc Túc lại dường như biết hắn muốn làm gì, kéo lấy tay áo hắn, trừng mắt nhỏ giọng nói:
"Ngươi thu liễm điểm, đừng phá hoại kế hoạch của ta."
Hôm nay hắn ra nổi bật chưa đủ đại sao? Cũng may cuối cùng Lam Vân và Lục Nhâm ra tay, nếu không hắn bại lộ tu vi, kế hoạch của nàng phải bị hủy trong một sớm.
Đáy mắt tán loạn âm độc sát khí trong khoảnh khắc tan đi không còn một mảnh, thay thế là liễm diễm ý cười cùng hoặc nhân yêu mị, hắn kề vai sát vai Mạc Túc, cười khẽ nói:
"Hảo! Nghe ngươi!"
Mạc Túc: "..." Xác định, thằng nhãi này lại đối nàng phóng điện, đáng chết là nàng thế nhưng cảm thấy giọng điệu hắn còn quái êm tai cùng mê người là chuyện như thế nào?
Nếu Mạc Túc cùng Mạc Nhất nói, thì Mạc Nhất sẽ nói cho nàng, trên đời này có một loại âm thanh, khiến lỗ tai người nghe có khả năng mang thai. Mà Đế Mặc Thần chính là một trong số đó.
Đế Mặc Thần đem phản ứng của Mạc Túc thu vào đáy mắt, ý cười bên môi càng thêm đậm sâu. Nhưng hắn cũng biết chuyển biến tốt liền thu, không có tiếp tục trêu chọc.
Trong lòng thầm nghĩ, hôm nay lại là công lược lão bà gần một bước, thật tốt!
Hắn xưa nay không phải một người mao đầu tiểu tử dễ dàng xúc động, mà là lý trí, máu lạnh đến đáng sợ. Có thể nói là sống chết mặc bây, tất cả mọi người xung quanh ngoại trừ chí thân đều không thể nhập vào mắt hắn. Thế nhưng hôm nay, chỉ nghe vài lời khó nghe, mắng không phải là hắn, nhưng hắn chính là khó chịu, khó chịu đến muốn hủy thiên diệt địa.
Cho nên hắn thuận theo tâm ý mà làm, cho phép chính mình xúc động một lần, đi bảo hộ người mà hắn muốn bảo hộ, không cho các nàng chịu một chút thương tổn.
Đế Mặc Thần nhịn không được sờ sờ ngực, chỗ đó nóng lên hừng hực, đập cực kì mau, làm cho hắn cảm giác được máu huyết sôi trào tươi sống, mà không phải lạnh lẽo như một cỗ máy không cảm xúc.
Kỳ thực, cảm giác này cũng rất không tồi không phải sao?
Trái tim vì một người mà nhảy lên, mà sống động. Thấy người đó bị mắng, sẽ biết tức giận, phẫn nộ, kích động. Thấy người đó cười, bản thân cũng đi theo hạnh phúc, thấy người đó cô độc hứng chịu bất công, bản thân cũng sẽ bi thương cùng đau lòng, hận không thể đem những thứ tốt nhất dâng cho nàng, không thể chịu đựng nàng bị một chút ủy khuất.
Trước kia Đế Mặc Thần không biết, hiện tại hắn đã biết cảm giác này gọi là gì.
Đại khái là ái một người đi!
Hắn nhìn nữ nhân đứng sóng vai bên cạnh mình, cùng với hai đứa nhỏ trước mặt, cảm thấy trái tim trống vắng đã lâu rốt cuộc được lấp đầy bởi độ ấm cùng thỏa mãn.
Hắn cũng có gia, một gia đình nhỏ thuộc về riêng hắn.
Mặc cho Đế Mặc Thần nghĩ như thế nào, Đế Cửu Diên đã bỏ qua sư phụ nhà mình, chạy đến trước mặt đoàn người, hô:
"Đại ca đại tẩu, đệ đệ. A Phong, A Nguyệt, Mạc Nhất, tiểu Long tiểu Hồng. Các ngươi rốt cuộc tới, ta chờ mọi người thật lâu!"
"Ừ, bên kia có chuyện cần xử lý, cho nên chậm trễ vài ngày." Đế Mặc Thần nói.
Mạc Túc nghe xưng hô này, hơi nhíu mày, nhưng thấy Lục Nhâm tiên sinh và người ngoài còn ở, cho nên nàng cũng không phản bác cái gì, ngầm thừa nhận cái hiểu lầm này.
Lại không thấy được, Đế Mặc Thần cho muội muội nhà mình một ánh mắt tán thưởng.
Đế Cửu Diên híp mắt cười như một con hồ ly, ngồi xổm xuống bồi hai đứa nhỏ:
"Tiểu Long, tiểu Hồng, gọi cô cô một tiếng thử xem nào!"
Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng nhìn nhau, đồng loạt cười khanh khách gọi:
"Cô cô!"
Nháy mắt, nhân thiết lạnh lùng của Đế Cửu Diên ào ào rớt trên mặt đất, trên mặt nở rộ một nụ cười ngây ngô tựa như ngốc tử.
"Ngoan!" Đế Cửu Diên vuốt đầu hai đứa nhỏ, nụ cười càng thêm mềm ngọt ôn nhu, quả thực hoảng sợ rất nhiều người xung quanh.
Thử nghĩ xem, một băng sơn mỹ nhân ít khi nói cười, một khi cười rộ lên, lực sát thương là chí mạng.
Nhưng cười không được bao lâu, Đế Cửu Diên đã nhận ra hai tầm mắt đầy tử vong nhìn chăm chú, đến từ đại ca và đệ đệ nhà mình.
Đế Cửu Diên: "..." Xong đời, nàng nhất thời có chút phiêu, cho nên quên mất, hai vị đại bình dấm chua này.
Đế Mặc Thần, Đế Thanh Hàn không cam lòng, đồng loạt nhìn về phía hai đứa nhỏ, thử tính hỏi:
"Tiểu Long, Tiểu Hồng, còn có thúc thúc, mau gọi thúc thúc một tiếng!"
"Tiểu Long, Tiểu Hồng! Còn có phụ thân nha, hai đứa cũng không thể thiên vị."
Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng nhìn qua hai vị này, lại nhìn thoáng qua Mạc Túc, thấy nàng không tỏ ý kiến, mới đồng thời ngọt ngào kêu:
"Thúc thúc!"
"Phụ thân!"
Sau đó, sở hữu mọi người xung quanh chính mắt nhìn thấy hai vị nam tử cao lớn này, một người quỷ khóc sói gào, kích động đến đem hài tử nâng lên cao cao. Còn một người khác lại đỏ hốc mắt, cười cùng một tên ngốc tử dường như.
Mọi người: "..." Lại không phải lần đầu tiên được gọi "thúc thúc", "phụ thân", xem đem mấy người này cao hứng thành cái dạng gì. Quá làm màu rồi đi?
Nếu không phải vừa rồi trò hay còn dư âm tồn tại, bọn họ đều phải vì đại hình nhận thân này lộng cảm động khóc.
Chỉ có Mạc Nhất một người biết chân tướng, trong lòng âm thầm phun tào, cảm thán ba huynh muội nhà này thực tâm cơ.
Hắn ngứa ngáy, hắn khó chịu, muốn đánh người!
Đáng tiếc lại không thể đánh chết, nếu không hài tử lại thành đứa trẻ mồ côi cha.
Mạc Túc lại bất đắc dĩ nhìn một màn này, đáy lòng có một mạt cảm xúc chậm rãi trào ra. Thì ra, đây là tình cảm của thân nhân sao?
Lục Nhâm nhìn đám người này còn tiếp tục cao hứng, không đành lòng, nhưng chỉ có thể nhẫn tâm đánh gãy, ho khan nói:
"Khụ! Các vị thỉnh chú ý trường hợp, thời gian báo danh đã kéo dài rất lâu, ta còn phải trở về ăn cơm. Khụ! Ta không có ý gì, chỉ muốn hỏi lại hai đứa nhỏ, có bằng lòng làm đồ đệ của ta hay không?"
Nói đoạn, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ, nóng rực lại tha thiết.
Được người nhà cổ vũ, Mạc Vân Long tự tin nói:
"Cảm ơn sự yêu quý của tiên sinh, tiểu Long nghĩ kĩ rồi, tiểu Long muốn báo danh, muốn tham dự khảo hạch, đường đường chính chính thông qua tất cả cửa ải khó khăn, bắt được thứ tự. Đến lúc ấy, nếu tiên sinh còn ưu ái, tiểu Long nhất định không làm tiên sinh thất vọng."
Mạc Du Hồng cũng cười nói:
"Vừa rồi vị gia gia kia nói tuy rằng khó nghe, nhưng không phải không có lý. Tiên sinh ưu ái thu huynh muội chúng ta làm đồ đệ, nhất định sẽ phần nào ảnh hưởng danh dự của tiên sinh, chọc người nói ra nói vào. Cho nên tiểu Hồng quyết định bằng bản lĩnh bắt được thứ tự, khiến cho những người đó tâm phục khẩu phục, không còn lời nào để khiển trách tiên sinh."
Lục Nhâm nhìn hai đứa nhỏ có cùng động tác, kể cả nét cười đều giống nhau, ánh mắt có chút hoảng hốt, hắn phảng phất thấy được hai viên tân tinh đang từ từ dâng lên. Sau đó, hắn sảng khoái cười to ra tiếng, liên tiếp khen ngợi:
"Tốt! Tốt! Tốt! Không hổ là đệ tử mà ta nhìn trúng, có chí khí có đảm lược. Vậy chúc tiểu Long, tiểu Hồng thông quan thuận lợi, tiên sinh chờ các ngươi ở vạch đích cuối cùng."
Nói rồi, hắn mới dắt theo năm sáu củ cải nhỏ nhà mình rời đi hiện trường.
Mọi người xung quanh mới phục hồi tinh thần lại, còn chưa tin được một màn trò xuất sắc này cư nhiên kết thúc rồi?
Liền này???
Bất quá không ai nói cái gì, ánh mắt kiêng kị liếc qua đoàn người Mạc Túc, sau đó tiếp tục xếp hàng báo danh, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lam Vân đại sư và Đế Cửu Diên cũng không đi, ở lại bồi Đế Mặc Thần, Mạc Túc hoàn tất báo danh.
Mà Âu Dương Nhược Lan cùng thị nữ cũng trở về nguyên bản đội ngũ, rước lấy vô số ánh nhìn chăm chú.
(Lộ Lộ: lâu quá không ra chương, hôm nay bù 3 chương cho các độc giả thân yêu nhé🥰 moa moa)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...