Sáng hôm sau.
Ánh sáng len lẻn chiếu vào căn phòng, khiến cho nhiệt độ trở nên ấm áp. Hai củ cải nhỏ Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng ôm sủng vật ngồi ở mép giường, hai chân ngắn đong đưa lúc lắc, ánh mắt đồng thời nhìn về phía nữ tử nằm trên giường, thần sắc lo lắng.
"Ca! Sao mẫu thân lại chưa chịu tỉnh nữa? Người đã ngủ cả một ngày rồi!" Mạc Du Hồng nắm tay Mạc Túc, bẹp miệng hỏi, biểu tình không cao hứng.
"Mẫu thân một đêm không ngủ, đương nhiên là phải ngủ bù rồi. Vân dì nói trên người mẫu thân không có bị thương, cho nên sẽ mau chóng tỉnh lại thôi." Mạc Vân Long vỗ đầu nữ hài, nhẹ giọng an ủi.
Đúng lúc này, cửa ngoài bị đẩy ra, Mạc Vân bưng một cái khay nhẹ nhàng tiến vào, mặt trên có ba chén cháo, hai ly sữa bò và một ly trà, thấy ánh mắt hai củ cải nhỏ đồng thời nhìn mình, Mạc Vân nhướng mày hỏi:
"Sao thế các tiểu bảo bối?"
Mạc Vân Long trước một bước chạy đến gần, giọng nói nhu nhu giải thích một phen:
"Là tiểu Hồng lo lắng, sao hiện tại mẫu thân còn chưa tỉnh ấy mà!"
Nghe tới cái này, Mạc Vân vuốt mũi một cái, sắc mặt có chút quái quái, nhớ tới tối hôm qua biết được tin tức, cảm quan của nàng đối với nam nhân kia đã phức tạp đến cực điểm. Thậm chí hoài nghi phương diện kia của hắn không được, nếu không nữ nhân trong ngực, hắn lại có thể nhịn được, hơn nữa còn cho chủ tử...
Mạc Vân ho khan một tiếng lấy lại tinh thần, đặt khay xuống bàn, nói với hai củ cải nhỏ:
"Tiểu Long, tiểu Hồng! Hai con ngồi ăn sáng trước đi, hẳn là không bao lâu, mẫu thân các con sẽ tỉnh lại."
"Vân dì, người cũng ăn đi!" Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống trên bàn, đưa mắt nhìn Mạc Vân.
Mạc Vân đưa tay vuốt đầu mỗi đứa một cái, mỉm cười lắc đầu:
"Vân dì cùng Nhất thúc, Cửu thúc của các con ăn rồi. Hai tiểu bảo bối ăn đi!"
"Vâng ạ!" Hai củ cải nhỏ gật đầu, âm thanh mềm mụp nói.
Chờ bọn họ bắt đầu ăn sáng, Mạc Vân mới tiến lại giường, ánh mắt thình lình đâm vào một đôi mắt đạm mạc, nàng kinh hỉ ra tiếng:
"Chủ tử, ngươi tỉnh?"
Mạc Túc gật đầu, chống hai tay ngồi dậy, ánh mắt không khỏi quét xung quanh, thấy là căn phòng quen thuộc, suy nghĩ vốn dĩ hỗn loạn cũng dần dần xâu chuỗi lên.
Tối hôm qua nàng từ bí cảnh đi ra, sau đó theo Nguyệt Mạn Chi vào biệt phủ đánh cờ. Lúc ra về phát hiện trúng dược, được thân tín của Yến Thừa Diệu hỗ trợ, sau đó nàng trốn vào không gian thứ nguyên né tránh tử sĩ tìm kiếm. Đến sau đó... lại đã xảy ra chuyện gì? Vì sao kí ức không có một chút ấn tượng. Nàng lại bằng cách nào trở về nơi này?
Nghĩ vậy, nàng đã mở miệng hỏi Mạc Vân, bất quá lúc này mới phát hiện, đầu lưỡi đau xót, giọng nói khàn khàn, hơn nữa phía trên môi có chút kỳ quái mà sưng lên, khiến Mạc Túc sửng sốt một chút, nàng mơ hồ nhớ rõ chính mình chỉ cắn lưỡi, nhưng không có cắn vào môi?
"A Vân! Ta như thế nào trở về nơi này!?"
Ngay lúc Mạc Vân không biết trả lời như thế nào, thì hai củ cải nhỏ đã chạy như bay lại đây, trèo lên giường, mỗi đứa ngồi một bên, đồng loạt nói:
"Mẫu thân, người tỉnh rồi, làm tiểu Hồng sợ muốn chết!"
"Hôm qua, là Thần thúc thúc mang người trở về nha!"
Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng chú ý điểm khác nhau, nhưng cũng làm Mạc Túc biết rõ ràng chuyện muốn biết.
Nàng không khỏi híp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, người nam nhân kia, sao lại biết nàng ở hoàng cung Thiên Nguyệt?
Bất quá, Mạc Túc tạm thời đè xuống nghi hoặc nơi đáy lòng, an ủi hai đứa nhỏ:
"Mẫu thân không có việc gì! Dọa tiểu Long, tiểu Hồng bị sợ hãi rồi. Các con đang ăn sáng mà, tiếp tục trở về ăn đi."
"Vâng, tuân lệnh mẫu thân!" Hai đứa nhỏ đáp, sau đó đôi chân ngắn lạch bạch trở về bàn ăn.
Đến lúc này, Mạc Túc mới tựa người vào đầu giường, ánh mắt sâu thẳm không biết suy nghĩ gì, hỏi Mạc Vân:
"A Vân! Ngươi khi nào tới?"
Mạc Vân bắt lấy ghế đôn ngồi xuống bên cạnh giường, nhỏ giọng đáp lời:
"Hai ngày trước tới! Sau đó cùng A Nhất, A Cửu cùng một khối trở về. Chủ tử! Đế Mặc Thần thật là phụ thân của tiểu Long, tiểu Hồng sao?"
Khi biết được tin tức, Mạc Vân chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang, bị thiêu đến ngoại tiêu lí nộn, phải giật mình hồi lâu mới có thể tiêu hóa xuống. Thình lình sau đó là tức giận, muốn một cái tát đem nam nhân phụ lòng hán kia chụp chết, nhưng lại bi thôi phát hiện nàng đánh không lại. Trong lòng càng là ngũ vị tạp trần.
Kỳ thực, nếu không phải do khúc mắc của bảy năm về trước, thì với hình tượng và thực lực của nam nhân kia, Mạc Vân phải công nhận, hắn cùng chủ tử nhà mình còn man xứng đôi. Không phải dưa vẹo táo nứt gì đó.
Nàng sẽ không loạn điểm uyên ương, tất cả còn phải dựa vào ý tưởng của chủ tử. Nhưng không ngại nàng tò mò.
Mạc Túc liếc mắt một cái đã thấy rõ biểu tình bát quái của Mạc Vân, không đáp cái vấn đề khiến nàng rối rắm này, mà sực nhớ đến cái gì, hỏi:
"Hôm qua ta trúng loại mị dược gì? Như thế nào tác dụng sẽ nhanh và mạnh như thế?"
Mạc Vân nhìn Mạc Túc, biểu tình chợt quỷ dị, gục đầu nhỏ giọng nói:
"Thuộc... thuộc hạ không thấy qua tình huống của chủ tử... cho nên... cho nên không biết!"
Lúc này, Mạc Túc càng thêm kinh ngạc, khơi đầu lông mày hỏi:
"A Vân! Không phải ngươi giải mị dược cho ta sao?" Bởi vì Mạc Vân nói đã đến nơi này hai ngày, cho nên Mạc Túc mới tưởng Mạc Vân dùng kim châm giải mị dược cho mình.
Hiện tại Mạc Vân nói không có, hơn nữa lại nam nhân kia đưa nàng trở về, nên không phải là...?
Mạc Túc nghĩ đến loại khả năng kia, song quyền hơi nắm chặt, ánh mắt phụt ra một mạt sát ý.
Mạc Vân thấy bộ dạng sinh khí này của Mạc Túc, hơi rối rắm một hồi, cắn răng nói:
"Không phải thuộc hạ giải cho ngài. Là Đế Mặc Thần đem ngài..."
Chưa đợi Mạc Vân nói cho hết lời, Mạc Túc đã đấm một quyền xuống giường, ánh mắt hung ác như một đầu sư tử, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Mẹ kiếp! Lão nương giết chết hắn ngay lập tức!"
Mạc Vân hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, vội vã ôm lại Mạc Túc, dở khóc dở cười nói:
"Chủ tử ngài bình tĩnh một chút! Đế Mặc Thần không có làm gì ngài, hắn là đem ngài bỏ vào trong nước lạnh ngâm cả đêm." Mạc Vân âm thầm lau mồ hôi lạnh, ra sức khuyên nhủ. Mặc dù không thể tin được tên kia sẽ có loại thao tác này, nhưng đó là sự thật không thể chối cãi.
Mặc dù nàng nhìn tên kia không vừa mắt, nhưng chủ tử cũng không thể oan uổng người vô tội.
Mạc Túc nghe xong mới chịu ngồi trở lại, sắc mặt tối sầm, hỏi lại:
"Có thật không?"
Nàng không phải vô tri cái gì cũng không hiểu, mà là chứng kiến qua vô số nữ nhân dùng thủ đoạn này bò giường để đạt được mục đích. Mà hầu như các nam nhân, không ai có thể chịu đựng được mỡ dâng miệng mèo mà còn không ăn.
Mạc Vân thầm thở ra một hơi, chém đinh chặt sắt nói:
"Thiên chân vạn xác! Chủ tử! Hắn đưa ngươi trở về giao cho Giang Nguyệt, thì liền cùng Phong hộ pháp ra ngoài, cũng không biết đi đâu! Thuộc hạ làm chứng, hắn không có đụng tới một cọng tóc ti của chủ tử."
Có Mạc Vân bảo đảm, sắc mặt Mạc Túc mới dần biến đẹp, nhưng trong lòng nàng cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng lại không nhớ rõ ở nơi nào.
"Xem như hắn không tìm đường chết!" Mạc Túc phun ra một hơi, lạnh lùng nói.
Kỳ thực, trong lòng Mạc Túc khá là kinh ngạc, tên Đế Mặc Thần da mặt dày vô sỉ kia vậy mà không có nhân lúc cháy nhà rồi đi hôi của. Nói vậy, hắn còn được tính như hiếm gặp quân tử?
Trong lúc nàng nghĩ ngợi như thế, Mạc Vân lại ra tiếng đánh gãy:
"Chủ tử! Người của Thiên Nguyệt Vương Triều liên tục tính kế ngài, chúng ta sắp tới định làm như thế nào!?" Nàng đã nghe Mạc Nhất, Mạc Cửu kể hết mọi chuyện xảy ra trong thời gian này, bởi vậy trong lòng cũng dâng lên một cổ lửa giận, thậm chí muốn đem pháo ống lại đây, oanh tạc cho sụp đổ cái vương triều thối nát này.
Chủ tử sống hai đời, còn chưa có ai dám cho người hạ mị dược đâu. Nhưng thật ra là nàng đại ý, quên mất hoàn cảnh nơi này không phải tinh tế. Loại dược này ở thời đại kia chính là hàng cấm, nếu ai ngang nhiên sử dụng, bị phát hiện sẽ bị liên minh phán xử, đày đi hoang tinh nhà tù phục dịch trăm năm. Có điều luật chế ước, cho nên loại dược này ở chỗ kia hầu như tuyệt tăm tuyệt tích.
Bởi vậy Mạc Vân nhất thời quên đem nó cũng suy xét đi vào. Bất quá trải qua lần sai sót này, nàng sẽ đem hết thảy sơ hở đều lấp kín, không cho phép người khác có thể toản lỗ hổng.
Mạc Túc đưa tay xoa hai đầu lông mày, ánh mắt trở nên lạnh băng, tay còn lại đặt ở đùi gõ gõ, sau đó nàng mới nói:
"A Vân! Bọn nhỏ đều ăn xong rồi, ngươi mang khay đi dọn, tiện thể gọi A Nhất cùng A Cửu đến đây, ta có việc cho bọn họ làm."
"Vâng, chủ tử!" Mạc Vân gật đầu đứng lên, biết chủ tử đây là nghĩ ra kế sách muốn chỉnh chết Thiên Nguyệt Vương Triều, cho nên nhanh nhẹn đi gọi người.
Mà Mạc Túc, đã đi lại bàn, điềm nhiên ngồi xuống, lấy ra giấy mực, nói với hai củ cải nhỏ:
"Tiểu Long, con giúp mẫu thân mài mực! Tiểu Hồng, mẫu thân đọc cái gì, con giúp mẫu thân viết ra tới nha!"
Bởi vì ở tinh tế thời đại, Mạc Túc sử dụng đa số đều là quang não tinh tiến, hoặc ít có thì cũng là bút bi. Cho nên đối với bút lông mực mài ở nơi này, Mạc Túc kính nhi viễn chi. Nàng luyện qua một đoạn thời gian, nhưng chữ viết... xác thật nhìn không được!
Hai đứa nhỏ hiển nhiên cũng biết tật xấu của mẫu thân mình, cho nên vui vẻ, hí hửng giúp đỡ.
Mạc Túc ngồi ở một bên, thỉnh thoảng suy tư, thỉnh thoảng ra tiếng đọc một đoạn văn.
Mạc Du Hồng ngồi chính giữa, tay cầm bút lông, cúi đầu nghiêm túc viết, hai chân nhỏ lại ở dưới bàn đong đưa.
Mạc Vân Long thì đứng bên cạnh, bàn tay không sợ dơ cầm ống mực mài vào khay, vẻ mặt nghiêm túc ông cụ non, như là đang suy tư làm chuyện đại sự gì.
Hai con yêu sủng Tiểu Hắc, Tiểu Bạch chống bốn vó ngồi ở mép bàn, ánh mắt to tròn lúng liếng đầy vẻ tò mò nhìn ba mẹ con.
Cho nên, khi Đế Mặc Thần chắp tay sau lưng, mang vẻ mặt phong trần mệt mỏi trở về, ập vào mắt hắn là tình cảnh ấm áp như thế này, khiến hắn sửng sờ trong giây lát, sau đó khóe miệng nhếch lên, đáy mắt hiện lên một tia sủng nịch. Cảm giác phiền não bực bội trong ngực nháy mắt tan thành mây khói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...