Đế Mặc Thần, Phong hộ pháp mang theo một nam nhân chật vật bất kham thâm nhập hoàng cung Thiên Nguyệt.
Bởi vì có sự kiện của Mạc Túc, cho nên toàn bộ hành cung đều giới nghiêm, canh phòng trở nên cẩn mật. Bất quá đối với hai người Đế Mặc Thần và Phong hộ pháp mà nói, trình độ phòng bị này chỉ là râu ria.
Đế Mặc Thần phân phó Phong hộ pháp đem biệt phủ của Nguyệt Vũ Đình cấp thiêu sạch sẽ, trơ mắt nhìn nàng ta hoảng hốt la to, như ruồi nhặng không đầu chạy trốn lung tung, sau đó sống sờ sờ bị thiêu chết dưới nùng liệt hỏa diễm.
Sau đó, Đế Mặc Thần mới mang nam nhân bị trói gô kia, xâm nhập Dao Hoa Cung, hắn chắp một tay sau lưng, một chân đá văng nam nhân xuống nền nhà gây ra một tiếng trầm đục, đánh thức Nguyệt Dao đang say giấc nồng.
Nhìn nam nhân đeo mặt nạ, khí chất tuyệt luân, mái tóc vũ động như thần ma hạ xuống, bước đi như chốn không người xâm nhập tẩm điện của mình, Nguyệt Dao khiếp sợ hỏi:
"Ngươi là ai? Cả gan xâm nhập Thiên Nguyệt hoàng triều là muốn làm gì?"
"Người đâu? Thị vệ đâu? Còn không mau đem hắn bắt lại cho ta!!!" Nguyệt Dao hướng xung quanh thét to vài tiếng, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Đế Mặc Thần nhìn nữ nhân mặc y phục ung dung hoa quý trước mặt, đáy mắt lóe qua một mạt sát khí, hắn cười lạnh một tiếng, nói:
"Ngươi muốn gọi ai? Tử sĩ, Nguyệt Ảnh Vệ? Nữ đế, ngươi sợ rằng quên mất, chính ngươi lần lượt tìm đường chết, đem toàn bộ đầu người của thân tín cho người ta thoải mái chặt."
Nguyệt Dao trầm mặc hồi lâu, trong mắt hiện lên âm u cùng phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Các hạ đêm hôm khuya khoắt xông vào phòng ta là muốn làm gì? Bản nữ đế cùng ngươi không thù không oán."
Đế Mặc Thần nhếch mi, ánh mắt lạnh như băng, chỉ tay vào nam nhân bị trói gô phía sau, cười lạnh:
"Bản tôn cùng ngươi xác thật không thù không oán. Bất quá, ngươi liên tục cho người muốn sát thê nhi của ta. Sự kiên nhẫn của ta không nhiều lắm."
Nguyệt Dao trừng mắt nhìn nam nhân bị trói gô kia, nhận ra là thủ hạ của mình, tròng mắt hơi co lại, đáy lòng dâng lên một cỗ dự cảm bất hảo, nàng nghi hoặc hỏi:
"Thê nhi của ngươi!?" Người nam nhân này vừa nhìn đã biết là thân phận cao quý, thực lực cường đại, dung mạo vô song, như vậy thê nhi của hắn sẽ không phải người tầm thường, nàng khi nào sẽ trêu chọc đến quái vật khổng lồ như vậy?
Đế Mặc Thần buồn cười nhìn Nguyệt Dao, đáy mắt càng thêm lạnh lẽo, âm thanh khàn khàn quỷ dị hỏi:
"Vậy ngươi cho thủ hạ của mình điều tra bối cảnh của ai, muốn bắt cóc lại là hài tử nhà nào?"
Nguyệt Dao buộc miệng thốt ra:
"Kia đương nhiên là Mạc Túc và dã hài tử của nàng... không lẽ!?"
Nói đến nửa chừng, Nguyệt Dao bỗng chốc ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn nam nhân cao quý ngạo nhân trước mặt, trong lòng hơi run rẩy. Sao có thể? Năm đó Nguyệt Vũ Đình tìm kiếm là loại nam nhân gì, nàng sao có thể không biết? Nhưng trước mắt cái này...
Đế Mặc Thần chứng kiến sắc mặt khó coi của Nguyệt Dao, gật đầu nói:
"Không sai! Người năm đó cùng nữ nhi của ngươi ở bên nhau là ta. Hơn nữa, hài tử cũng là huyết mạch của ta."
Nguyệt Dao bỗng chốc đứng lên, ánh mắt trở nên ghen ghét cùng điên cuồng:
"Không thể nào? Không thể nào là ngươi! Nữ nhân không biết xấu hổ kia cho ngươi thứ tốt gì, khiến ngươi cam tâm tình nguyện gìn giữ nàng. Một nữ nhân phá thân, hai cái dã loại thì có tư cách gì..."
Chỉ là, chưa đợi Nguyệt Dao nói hết câu, Đế Mặc Thần đã híp lại ánh mắt sắc bén, dùng huyền lực đánh vào mặt người đối diện một cái tát.
Đây là mẫu thân ruột thịt sao? Câu câu chữ chữ đều là vũ nhục, làm thấp đi con gái của mình. Nữ nhân này, so với người của Đế gia thì càng thêm lòng lang dạ sói. Nữ nhân của hắn, nàng vậy mà ở nơi hoàng triều mục rửa hôi thối này tồn tại mười mấy năm.
Nghĩ vậy, hắn cảm thấy mình đã đau lòng đến vô pháp hô hấp.
"Chỉ bằng nàng là thê tử của bản tôn, ngươi nói xem có tư cách hay không?" Đế Mặc Thần lạnh lùng nói.
Nguyệt Dao bị đánh đến mặt trật qua một bên, nàng đưa tay chùi vết máu bên miệng, ánh mắt quỷ dị, lẩm bẩm một cách điên cuồng:
"Ha ha, ta ngàn tính vạn tính, nhưng không ngờ tính sai một bước! Con gái của nàng, cùng nàng một cái đức hạnh, quá có thể câu dẫn nam nhân. Nhưng ta không cam tâm, ta có nơi nào không bằng, vì sao tất cả nam nhân ưu tú trên đời này, đều lựa chọn các nàng?" Rõ ràng thân phận như nhau, nhưng người kia là thiên chi kiêu nữ được mọi người truy phủng, mà nàng chỉ có thể là bụi bặm bên đường, tùy ý giẫm đạp, rơi vào quên lãng.
Nguyệt Dao từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Đế Mặc Thần, khóe môi treo một tia cười quỷ dị:
"Nàng còn chưa nói cho ngươi, nàng không phải là nữ nhi của ta đi? Nếu các ngươi đã tình thâm nghĩa trọng như vậy, vậy thì cùng xuống địa ngục đi!" Nói xong, Nguyệt Dao đã nháy mắt ra tay, mười ngón tay sắc nhọn như ưng trảo tập kích Đế Mặc Thần, một cỗ huyền lực hùng mạnh nháy mắt bùng nổ.
Nàng sống không hạnh phúc, thì ai cũng đừng nghĩ có kết cục tốt. Nàng đã hủy hai cặp nhân duyên, không ngại hủy thêm một cặp nữa. Có trách thì trách nam nhân kia không chọn nàng, bởi vậy cả nhà bọn họ đừng mong có ngày đoàn tụ.
Đế Mặc Thần chưa kịp tiêu hóa xong tin tức mà Nguyệt Dao mang đến, công kích sắc bén đã đến trước mặt, Đế Mặc Thần híp mắt đón đi lên, ánh mắt xẹt qua một tia trầm trọng.
Cảnh giới của Nguyệt Dao thế nhưng là Thần Huyền cửu cấp?
Một nữ đế tiểu quốc nho nhỏ, thế nhưng có cảnh giới cao như vậy? Nữ nhân này che dấu cũng quá sâu.
Đồng thời, trong lòng Đế Mặc Thần cũng có chút may mắn, may mắn hắn hôm nay đến đây, nếu không Mạc Túc cùng nữ nhân này gặp gỡ, e là sẽ rơi vào nguy hiểm.
Hắn một bên suy nghĩ, một bên cùng Nguyệt Dao giao phong.
Mà Nguyệt Dao thì càng đánh càng kinh hãi, vốn dĩ cho rằng nam nhân này còn tuổi trẻ, thiên phú dù tốt đến mấy thì cảnh giới cũng không có khả năng cao bao nhiêu, nào có ngờ đến, hắn cũng là Thần Huyền, hơn nữa còn là Thần Huyền đỉnh phong, cao hơn nàng một bậc.
Nguyệt Dao rơi vào hạ phong, trong lòng nhịn không được mắng Nguyệt Vũ Đình một đốn.
Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Nữ nhi ngu xuẩn kia rốt cuộc từ nơi nào tìm được nam nhân yêu nghiệt như vậy dâng tặng cho Mạc Túc?
Bất quá, nàng là sẽ không thua!
Nguyệt Dao cười quỷ dị một chút, đột nhiên bắt lấy một cái bình tạt văng về phía Đế Mặc Thần.
Tuy rằng không biết Nguyệt Dao ném ra cái gì, nhưng Đế Mặc Thần đã âm thầm cảnh giác, trực giác không thể dùng huyền lực, cho nên hắn véo tay, một bức màn vô hình xuất hiện trước mặt.
Năm sáu con tiểu sâu chạm vào bức tường, nháy mắt trở nên cứng đờ, không nhúc nhích mảy may.
Đế Mặc Thần hơi co lại ánh mắt, lạnh băng nhìn Nguyệt Dao, cười lạnh:
"Ta còn tưởng là cái gì đâu? Nguyên lai là cổ trùng! Vu cổ nhất tộc!"
Nguyệt Dao hoàn toàn không thể tin tưởng một màn trước mắt này, khiếp sợ nói:
"Không thể nào? Cư nhiên bị chặn lại? Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao sẽ biết Vu cổ nhất tộc?"
Đế Mặc Thần không trả lời Nguyệt Dao, mà đưa mắt nhìn cổ trùng bị vây trong bức tường thời gian, sau đó trong ánh mắt sợ hãi của Nguyệt Dao, bàn tay hắn hiện lên một đoàn kim sắc hỏa diễm, đem năm con cổ trùng đều thiêu đốt thành tro tàn.
Nguyệt Dao phun ra một búng máu, run lẩy bẩy quỳ xuống, ánh mắt muốn nứt ra, đáy mắt đã hoàn toàn sợ hãi, trước khi ngất đi, nàng ta còn thì thào:
"Phượng... Phượng Hoàng Hỏa..."
Đế Mặc Thần lạnh lùng nhìn Nguyệt Dao, đáy mắt lập lòe sát ý, người của Vu cổ nhất tộc, cư nhiên chạy đến thế giới cấp thấp là muốn đồ cái gì?
Bất quá, hắn sẽ không cho phép một cái tai họa như vậy chờ chực hãm hại thê nhi của mình. Cho nên hắn đem tu vi của Nguyệt Dao toàn bộ phế bỏ, lại tiêu diệt sở hữu cổ trùng trên người nàng, sau đó mới rời đi.
Nghĩ tới Mạc Túc còn sẽ tìm người tính sổ, cho nên hắn tha cho nữ nhân này một cái mạng.
Phong hộ pháp bên kia cũng đã làm xong nhiệm vụ, chủ tử thuộc hạ hai người hội hợp, sau đó một khối rời đi.
Bất quá hai người vừa mới từ cửa cung bước ra, bên hông đột nhiên bước ra một người, từ phía sau gọi lại:
"Mặc Thần ca ca!"
(Tác giả: Cảm hứng sôi trào nên viết thêm chương nữa. Các bảo bối của Lộ bất ngờ không? Kinh hỉ không?)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...