Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Hai ngày sau.

Mạc Túc cùng với đám người Yến Thừa Diệu, Yến Minh Ly trải qua gian nan trắc trở, cũng rốt cuộc tìm được lối ra của bí cảnh. Chỗ không gian truyền tống này thập phần bí ẩn, nếu không phải Mạc Túc dựa vào manh mối từ trên người Nguyệt Ảnh Vệ thì có thể còn chưa tìm ra được, đến lúc đó lại phải chờ cùng người khác bị bí cảnh tống xuất ra tới.

Bất quá, bọn họ chỉ ra khỏi bí cảnh trước thời gian ước định sớm một ngày, cho nên phát hiện quảng trường đã có rất nhiều người chờ đợi, đa số đều là sứ thần của các quốc gia và trưởng lão đại gia tộc. Lúc này mới vừa qua giờ Ngọ ba khắc, thái dương chiếu xuống ác liệt, nên bọn họ căng liễn hoặc tìm chỗ có bóng cây mà chờ đợi.

Mạc Túc đưa mắt nhìn xung quanh một hồi, cũng không phát hiện tung tích của hai đứa nhỏ, hay là thân ảnh Mạc Nhất, Mạc Cửu, nhất thời trong lòng nổi lên nghi hoặc.

Dựa theo tính tình của hai đứa nhỏ, hẳn là một hai phải tới đón nàng chứ?

Yến Thừa Diệu, Yến Minh Ly đã thấy được đội ngũ nhà mình. Trước khi đi qua, Yến Thừa Diệu nâng mắt hỏi Mạc Túc:

"A Túc, hay là cùng chúng ta qua bên kia ngồi chút đi? Bọn nhỏ hẳn là chờ trời tối mới có thể tới."

Mạc Túc hơi nghi hoặc hỏi hắn:

"Các ngươi không trở về dịch quán sao?"

Yến Thừa Diệu nhìn thoáng qua sắc mặt ửng đỏ khác thường của Yến Minh Ly, nắm tay bên hông buộc chặt, lạnh lẽo nói:

"Trong đội ngũ có y sư, ta đưa A Ly qua đó nhờ hắn giải độc cho nàng. Có một số ân oán, cũng phải cùng hung thủ đối chất."

Mạc Túc gật gù hiểu ra, hắn đây là muốn chờ Liễu Như Tâm và Lục Nghị ra tới rồi cùng lúc tính sổ với bọn họ.

Nghĩ nghĩ, Mạc Túc cũng dự định theo đi lên.


Bất quá, bên người đột nhiên có động tĩnh, Nguyệt Mạn Chi ngồi trên xe lăn được thị nữ đẩy ra. Mỉm cười nói:

"Tứ muội, hiện tại trời cũng còn sớm, người nhà muội hẳn là chưa tới đi? Nếu không đi phủ của ta ngồi một chút, uống trà tâm sự, làm vài ván cờ!?" Đối với Mạc Túc có được thành tựu hiện tại, Nguyệt Mạn Chi là thực thưởng thức, có tâm muốn giao hảo.

Mạc Túc nhíu mày một chút, sau khi ở Địa Cung biết được thân phận thật sự của chính mình, Mạc Túc đối với người của Thiên Nguyệt Vương Triều là càng thêm chán ghét cùng không kiên nhẫn. Bất quá, nhiều năm trước Nguyệt Mạn Chi từng giúp đỡ qua nàng, là hiếm thấy người đưa than ngày tuyết, nếu nàng cự tuyệt thì cũng không tốt lắm.

Nguyệt Mạn Chi thấy Mạc Túc thần sắc do dự, thở dài một hơi nói:

"Nếu Tứ muội lo lắng người nhà tới mà không gặp được, ta sẽ cho Xuân Đào ở đây canh chừng. Khi nào người nhà muội tới, sẽ thông tri cho muội biết, có được không?" Nguyệt Mạn Chi chỉ vào thị nữ sau lưng, nói.

"Được rồi!" Mạc Túc nhìn thoáng qua thị nữ Xuân Đào, gật đầu đồng ý. Nguyệt Mạn Chi đã nói đến phân thượng này, nàng cũng không thể lại cự tuyệt.

Bởi vậy, nàng quay sang cùng Yến Thừa Diệu, Yến Minh Ly nói vài câu, sau đó tiếp nhận tay đẩy xe lăn, đẩy Nguyệt Mạn Chi đi.

"A Túc, cẩn thận một chút!" Ngay lúc này, Yến Thừa Diệu thì thầm vào tai Mạc Túc mấy chữ, ánh mắt đầy lo lắng.

Hắn biết rõ ràng ân oán giữa Mạc Túc và Thiên Nguyệt Vương Triều, cho nên sợ nàng có hại.

"Yên tâm đi, lòng ta hiểu rõ!" Mạc Túc nhìn hắn, gật đầu đáp.

Yến Thừa Diệu nhìn hai người đi xa, trong lòng luôn có một cỗ bất an, hắn phất tay gọi tới một người thân tín, dặn dò vài câu:

"Ngươi đi theo bảo vệ nàng! Đừng để bị phát hiện."


Thân tín nghe xong, không nói hai lời, nháy mắt chạy theo đi lên.

Mà Mạc Túc, cũng đã đẩy Nguyệt Mạn Chi tới gần cửa cung hoàng thành. Lại lần nữa nhìn thấy tòa cung điện tràn ngập vàng son lóa mắt, trong lòng Mạc Túc đã thập phần bình tĩnh.

"Tứ muội còn nhớ rõ chỗ ở nhiều năm trước của muội không? Nếu không đi nhìn một chút?" Nguyệt Mạn Chi hai tay giao nhau đặt trên đùi, ngửa đầu cười hỏi.

"Không nhớ rõ, không cần thiết nhìn." Mạc Túc đạm mạc trả lời, ánh mắt không có một chút dao động. Dù sao nơi đó nàng cũng không trở về, có nhìn cũng chẳng ích gì.

"Tứ muội, những năm này muội ở đâu? Cuộc sống có tốt không? Muội phu có đối xử tốt với muội không?" Nguyệt Mạn Chi thở dài một hơi, tự động lảng tráng hỏi sang việc khác. Nàng biết Mạc Túc đã có hài tử, nên không khỏi tò mò trượng phu của nàng là người nào.

"Những năm này ta ở Nam Yên Quốc, cuộc sống khá tự tại." Mạc Túc lời ít mà ý nhiều nói, đối với vấn đề cuối cùng, nàng tự động lọc bỏ.

Nam nhân kia đối nàng tốt hay không tốt, cũng chẳng có quan hệ gì, dù sao đều là người dưng.

Nguyệt Mạn Chi không để ý thái độ lạnh nhạt của Mạc Túc, hứng thú bừng bừng mà hỏi thăm vài việc lặt vặt. Mạc Túc cũng tương đối có kiên nhẫn, tuy rằng không có kích động nhiệt tình, nhưng trả lời lại đầy đủ lễ nghĩa.

Hai người vừa đi vừa nói, không bao lâu đã tới biệt phủ của Nguyệt Mạn Chi. So với các công chúa khác, Nguyệt Mạn Chi yêu thích thanh tĩnh, không tranh không đấu, cho nên khung cảnh nơi này tương đối thanh u. Cung nữ bà tử cũng không nhiều lắm, chỉ có một vị bà tử, hai gã sai vặt, hai người cung nữ. Một vị trong đó là Xuân Đào đã ở quảng trường chờ tin, bởi vậy trong phủ chỉ còn Xuân Liễu.

Nhìn thấy Nguyệt Mạn Chi trở về, Xuân Liễu nhanh nhẹn đón đi lên, ánh mắt lại tò mò nhìn qua Mạc Túc.

"Xuân Liễu, ngươi đi chuẩn bị trà nước, cùng với một bàn cờ, đưa đến đình viện đi!" Nguyệt Mạn Chi ngăn trở nàng muốn đẩy chính mình, phất tay dặn dò.


"Vâng, công chúa!" Xuân Liễu rũ mắt, nhún người hành lễ, sau đó rời đi.

Mạc Túc dựa theo chỉ dẫn, đẩy Nguyệt Mạn Chi đến đình viện, hai người ngồi đối diện nhau.

"Tứ muội thấy viện của ta như thế nào?" Nguyệt Mạn Chi đưa tay sửa lại lọ hoa trên bàn, cười hỏi.

Mạc Túc đưa mắt nhìn ao hồ vây quanh đình viện, hồ thanh thủy tú, bóng cây xào xạt, gió nhẹ mơn man, nàng híp mắt nói:

"Khung cảnh thanh u, Nhị tỷ quả nhiên là người biết hưởng thụ."

"Ha ha, tứ muội quá khen! Tỷ ta không thể hoạt động giống như người khác, cho nên chỉ có thể ngắm nhìn thiên nhiên để bình phục tâm tình." Nguyệt Mạn Chi cười, sau đó tự giễu nói.

Hai người ở đình viện hàn huyên, mà tin tức Mạc Túc theo Nguyệt Mạn Chi trở về cũng truyền đến trong tai người có tâm.

Động tác viết chữ dừng lại, Nguyệt Vũ Đình vo nát tờ giấy, sắc mặt dữ tợn ngẩng đầu lên, âm thanh the thé hỏi:

"Cái gì? Nàng cư nhiên còn có gan tiến vào hoàng cung? Ngươi nói thật?"

Thị nữ gật đầu, run rẩy đáp lời:

"Thiên chân vạn xác, thị vệ nói Tứ công chúa đi cùng Nhị công chúa trở về Lạc Chi Cung."

Nguyệt Vũ Đình cười lạnh một tiếng, ánh mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn quỷ quyệt, lẩm bẩm:

"Mạc Túc à Mạc Túc, thiên đường có lối ngươi không đi, một hai phải tiến vào địa ngục... ha ha... thật là ông trời cũng giúp ta. Tiểu Lan, ngươi đem cái này, mua chuộc Xuân Liễu, sau đó lại..."

Nguyệt Vũ Đình móc ra một bao bột phấn đưa cho thị nữ tiểu Lan, ánh mắt hưng phấn, thì thầm vào tai thị nữ.


Tiểu Lan nghe xong, ánh mắt hơi hoảng sợ, nhưng đụng tới biểu tình cười như không cười của Nguyệt Vũ Đình, lại cảm thấy da đầu tê dại, cơ thể run lên, rũ mắt nói:

"Vâng, công chúa! Tiểu Lan đi làm ngay!"

Nhìn Tiểu Lan xiêu xiêu vẹo vẹo ra ngoài, Nguyệt Vũ Đình vỗ tay cười to, nụ cười quỷ dị và vặn vẹo.

Mạc Túc hủy hoại nàng, nàng cũng khiến cho Mạc Túc thân bại danh liệt,

Cùng lúc đó, Nguyệt Dao cũng được đến tin tức, tay cầm tấu chương hơi siết chặt.

Rắc! Một tiếng.

Bút phê gãy thành mấy khúc.

Ánh mắt hiện lên tàn nhẫn hung ác, Nguyệt Dao thầm thì lẩm bẩm:

"Nàng cư nhiên bình an từ nơi đó ra tới! Nguyệt Ảnh Vệ, một đám phế vật. Nói như vậy, có khả năng nàng đã biết mình không phải nữ nhi của ta, nhất định sẽ tìm ta tính sổ, ha ha ha...

Bất quá, nếu ngươi đã một mình một ngựa vào đây, thì đừng mong lại có cơ hội đi ra ngoài nữa!"

Nguyệt Dao cắn răng, lại điều động mười mấy người tử sĩ còn sót lại bên người.

Đám người này không phải Nguyệt Ảnh Vệ do hoàng tộc bồi dưỡng, mà là thủ hạ của riêng nàng. Nếu bọn họ còn không được việc, thì đều đi chết đi.

Bởi vậy, lúc Xuân Liễu nâng khay trà trở về đình viện, Nguyệt Mạn Chi hoàn toàn không biết nước trà bên trong đã bị động tay chân.

(Tác giả: Bật mí cho mọi người một chút, sắp có cảnh hôn, là cảnh hôn đó!!! Mọi người có mong chờ không?)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận