Bên ngoài Vạn Bảo Các.
Đoạn thời gian này, bởi vì cùng lúc xảy ra nhiều sự kiện như: bí cảnh của Thiên Nguyệt Quốc, luyện đan đại hội và cả Tinh Huyền học viện sắp chiêu sinh, cho nên lượng người đến và đi đông đúc và náo nhiệt.
Có kẻ đi một mình, có người kết bạn mà đi, hàng quán hai bên ríu rít, chủ quán thét to khàn cả họng, xe ngựa nô nức qua lại, bởi vậy thỉnh thoảng sẽ có ẩu đả xảy ra.
"Tiểu soái ca, cho ta một ly đậu hũ nóng!" Trong đám người nườm nượp, nữ tử mặc váy trắng thướt tha như là một mạt ánh sáng quang minh, ánh mắt to tròn lúng liếng cùng với gương mặt trắng nõn như búng ra sữa, nháy mắt làm cho xung quanh cũng phải ảm đạm thất sắc.
Đáng tiếc, mọi người nhìn qua nàng lại sôi nổi lắc đầu, bởi vì hình tượng của nữ tử này cũng quá kì ba, hoàn toàn không hợp với gương mặt nên có.
Chỉ thấy, nữ tử chống nạnh đứng bên cạnh xe đậu hũ, ánh mắt thiếu chút nữa muốn rớt vào nồi đậu hũ, ánh mắt sáng ngời như đèn pha, âm thanh hào sảng kêu gọi tiểu ca bán đậu hũ.
"Cô nương đợi chút, có ngay có ngay!" Tiểu ca bởi vì được khen mà trở nên khoái chí, mỉm cười nịnh nọt trả lời, giọng nói lớn đến mức hai mẹ con bán cam bên cạnh đều phải trừng mắt nhìn hắn.
Động tác của tiểu ca thập phần nhanh nhẹn, không tới một phút đã cho ra lò một ly đậu hũ bốc khói nóng hầm hập, hắn kẹp thêm một tờ khăn giấy, cười hề hề đưa cho nữ tử:
"Cô nương! Đậu hũ của ngài, cẩn thận nóng!"
Nữ tử cười híp mắt nhận lấy, tay còn lại móc ra năm văn tiền đưa cho tiểu ca, vui vẻ nói:
"Cảm ơn tiểu soái ca nhé!"
Chưa đợi tiểu ca phục hồi tinh thần lại, nữ tử đã hí hửng xoay người, một bên đi một bên thổi lạnh đậu hũ, xoay tròn cái muỗng nhựa vài vòng, sau đó nàng mới đưa lên miệng chuẩn bị thưởng thức.
Nhưng mà, tựa hồ hôm nay nữ tử ra cửa không xem hoàng lịch, bởi vì nàng cảm giác bên hông bị người đụng một chút, cái ly loạng choạng, nước nóng văng lên, nàng theo bản năng mà buông lỏng.
Phụp!
Cái ly rơi xuống đất phát ra một tiếng trầm đục, mà nữ tử bẹp miệng tiếc nuối nhìn, tựa hồ nghe thấy tiếng lòng mình tan nát.
Ngay sau đó, sắc mặt nữ tử xanh mét, xoay người sang bên cạnh, bắt lấy vai của hung thủ níu lại, một đốn đổ ập xuống mà mắng tơi bời:
"Khốn kiếp! Ngươi mắt mù không nhìn đường sao? Vội vã chạy đi đầu thai à? Đụng trúng người không biết xin lỗi, còn muốn chạy? Đền tiền, nhất định phải đền tiền, không biết đạo lý phá hư lương thực đáng xấu hổ sao?"
Tiểu ca nhìn nữ tử khi nãy còn mỉm cười dịu dàng với hắn, lúc này lại chửi đổng lên như người đàn bà đanh đá, hắn chỉ cảm thấy trong lòng chịu đả kích to lớn, ngay cả múc đậu hũ cũng quên, nghẹn họng trân trối nhìn một màn này.
Mà mọi người xung quanh cũng tạm dừng bước chân, nép vào bên lề, tụm năm tụm ba xem kịch vui.
Bọn họ lúc này mới phát hiện, hung thủ đụng trúng nữ tử là một thanh niên mặc đạo bào đen, trong ngực còn ôm một tiểu cô nương, phía sau hắn còn đi theo bảy tám người mặc trang phục thống nhất.
Mà khi nhận ra trang phục của những người này thuộc về thế lực nào, ánh mắt mọi người không khỏi dâng lên e sợ.
Có người nghĩ muốn khuyên nữ tử hay là thôi đi, người của Ma Điện không phải dễ chọc, nhưng miệng nàng liên thanh như pháo nổ, hắn không có cơ hội cắm miệng vào, chỉ có thể từ bỏ.
"Nữ nhân điên, buông ra!" Thanh niên mặc đạo bào đi đầu sắc mặt hơi vội vàng, thanh âm gầm lên đầy vẻ không kiên nhẫn.
Nữ tử vén tay áo, hùng hổ giữ chặt cổ áo của hắn, cười lạnh:
"Đụng trúng người mà còn ngang ngược. Muốn chạy? Không có cửa đâu, đền tiền đi!"
Thần sắc thanh niên hơi tái đi, nhưng nhìn tiểu nữ hài trong lòng ngực, hắn lại nghiến răng nghiến lợi nói:
"A Văn, đưa tiền cho nàng!" Nếu không phải đang có việc gấp, hắn tuyệt đối nghiền nữ nhân này ra bã.
Thanh niên tên A Văn phía sau móc ra một khối bạc nhỏ, ném cho nữ tử, trừng mắt mắng:
"Chết quỷ nghèo! Thiếu tiền thiếu đến điên rồi đi!"
Nữ tử đưa tay chụp được khối bạc, mở ra nhìn, bĩu môi nói:
"Các ngươi đây là tống cổ ăn mày đi?"
Sắc mặt thanh niên trầm xuống, ánh mắt hiện lên nùng liệt sát ý bắn thẳng vào nữ tử, gầm nhẹ:
"Chứ ngươi muốn gì nữa?"
Nữ tử chống nạnh, không sợ ánh mắt sát khí của người đối diện, cười lạnh nói:
"Còn không có xin lỗi ta đâu!"
"Ngươi!" Bảy tám tên thiếu niên phía sau đều trừng nữ tử, biểu tình hung ác.
Nữ tử khơi gợi lông mày, ánh mắt đầy thâm ý nhìn qua thanh niên bế tiểu cô nương, nói:
"Như thế nào? Giữa thanh thiên bạch nhật đụng trúng người không chịu xin lỗi. Ngược lại còn hằn học vẻ mặt, lấy đông khi ít, khi dễ tiểu nữ tử yếu đuối như ta sao?"
Một đám đệ tử Ma Điện cùng người xung quanh đều là vẻ mặt gặp quỷ nhìn nàng, trong lòng phun tào.
Ngươi mẹ nó đối với nữ tử yếu đuối có phải hay không hiểu lầm???
Thanh niên đầu lĩnh ánh mắt âm u nhìn nữ tử, hắn phất tay cho những người đằng sau, lạnh lùng nói:
"Nàng giao cho các ngươi, ta đi trước truyền tin cho Đại trưởng lão."
Ngay tại lúc hắn muốn bước ra đi, bất chợt cảm thấy cổ tay đau xót, hắn theo bản năng mà buông lỏng, tiểu nữ hài không biết đã tỉnh khi nào nhanh nhẹn tuột xuống, chạy ra sau lưng của nữ tử áo trắng, bắt lấy góc áo của nàng, khóc thút thít:
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, cứu mạng!"
Nữ tử hơi giật mình, vẻ mặt mộng bức nhìn về nữ hài, chỉ thấy người sau hốc mắt đỏ bừng như là chịu thiên đại ủy khuất, cả người đều run rẩy đến lợi hại.
Nữ tử nhíu mi, nhìn về đám đệ tử Ma Điện, nhất thời không làm rõ tình huống này là như thế nào.
Mà tám đệ tử Ma Điện lại thay đổi sắc mặt, đặc biệt là tên đầu lĩnh nhỏ giọng thấp chú một tiếng, sau đó tự cho là vê mặt ôn hòa, nhìn tiểu cô nương rồi nói:
"Tiểu thư, ngài không cần tùy hứng. Đại trưởng lão đang tìm ngài, ngài theo chúng ta trở về đi. Ngài là cháu gái của Đại trưởng lão, nếu tự tiện đi theo người xa lạ, Đại trưởng lão nhất định sẽ rất tức giận."
Hắn cố ý nói cho người xung quanh cũng như nữ tử đối diện biết thân phận của tiểu nữ hài, để bọn họ biết khó mà lui.
Quả nhiên, người xung quanh nghe thấy là cháu gái của Đại trưởng lão, nháy mắt lùi về bước chân, không muốn trộn lẫn vào chuyện này.
Ngay cả nữ tử cũng nhìn xuống tiểu nữ hài bằng ánh mắt hoài nghi.
Tiểu cô nương thấy không ai tin mình, nháy mắt nôn nóng đến đỏ bừng sắc mặt, nàng liều mạng nắm chặt góc áo của nữ tử, nỗ lực giải thích:
"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ đừng tin lời của bọn họ nói. Bọn họ là người xấu! Muội... muội không quen biết bọn họ, không quen biết Đại trưởng lão gì đó!"
Mắt thấy nữ tử nheo lại mắt, vẻ mặt dâng lên hoài nghi, thanh niên đầu lĩnh Ma Điện cảm giác trong lòng bất ổn, mấy người trao đổi ánh mắt, thập phần vi diệu mà đem nữ tử cùng với tiểu cô nương vây quanh đi lên.
"Ngươi đừng nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ. Tiểu thư nhà chúng ta chỉ là tạm thời mất trí nhớ, không nhớ rõ chúng ta và Đại trưởng lão mà thôi. Ngươi chớ có xen vào việc người khác." Thanh niên đầu lĩnh vẫn còn nỗ lực cứu vãn hết thảy.
Ha? Mất trí nhớ?
Lúc này không đợi tiểu cô nương nói gì nữa, nữ tử híp lại ánh mắt nhìn động tác của bọn họ, trong lòng còn có cái gì không rõ?
Quả nhiên, Ma Điện là thứ chó má gì? Cư nhiên còn bắt cóc trẻ em giữa thanh thiên bạch nhật. Mà cuộc đời nàng, căm hận nhất là bọn buôn người, bắt cóc trẻ em.
"Ta vốn dĩ không muốn xen vào, nhưng nhìn bộ dạng chột dạ của các ngươi. Nếu để tiểu cô nương rơi vào tay các ngươi, chắc chắn sẽ bị hủy hoại. Cho nên, hôm nay các ngươi đừng mong mang đi nàng."
Nữ tử cười lạnh nhìn đám đệ tử Ma Điện trước mắt, sau đó lại cúi đầu xuống nhìn tiểu cô nương, ôn nhu nói.
"Tiểu muội muội! Yên tâm! Có tỷ tỷ ở đây rồi, không ai có thể bắt muội đi được."
Tiểu cô nương ngửa đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn nữ tử, bàn tay càng thêm nắm chặt góc áo của nữ tử, tựa như người sắp chết đuối giữa sông bỗng nhiên bắt gặp rơm rạ cứu mạng, quyết không buông ra.
"Hừ! Không biết tốt xấu! Lên! Mang cả hai trở về Ma Điện cho Đại trưởng lão xử trí!" Thanh niên đầu lĩnh sắc mặt âm u, cười lạnh nhìn nữ tử, sau đó phất tay ra lệnh cho thủ hạ.
Ngay tức khắc, một đám người như hổ rình mồi, đem nữ tử cùng tiểu cô nương vây quanh lên.
Mà đám người xung quanh nhìn thấy hai bên muốn đánh nhau rồi, sôi nổi lắc đầu tránh đi, sợ gặp phải họa sát thân.
Đám người Ma Điện trong thâm tâm cho rằng nữ tử chỉ là người thường hoặc là tu vi yếu kém, cho nên không để ở trong lòng, ra tay có vẻ hời hợt. Chỉ có hai người tiến lên, dự định một người bắt lấy nữ tử, còn một người ôm lấy tiểu cô nương.
Nhưng, nữ tử đã cúi người xuống bế lên tiểu cô nương, vặn vẹo eo thon tránh thoát bàn tay ma quái của một tên, sau đó nàng nâng chân, quán chú huyền lực lên đá vào ngực của tên còn lại.
"A!" Tên kia hét thảm một tiếng, bay ngược ra đằng sau, đâm sầm vào bảng hiệu trên cửa hàng.
Răng rắc!
Bảng hiệu với ba chữ kim quang lấp lánh nháy mắt bị nứt ra thành hai nửa, rớt xuống rồi đè lên người của tên đệ tử Ma Điện kia, góc nhọn xẹt qua cổ, máu tươi phun ra như suối, mà người nọ đã không còn hơi thở.
Thanh niên đầu lĩnh cùng sáu tên thủ hạ thấy thế, đồng loạt hít hà một hơi, sắc mặt hiện lên tức giận nhìn nữ tử.
"Đáng chết!" Thanh niên đầu lĩnh gầm lên một tiếng, tế ra phi kiếm, mạnh mẽ xông lên.
Nữ tử một bên ôm tiểu cô nương, một bên luồn lách thân ảnh, cùng đám người triền đấu.
Bảy người vây thành vòng tròn, mũi kiếm sắc bén đồng loạt đâm ra, muốn đem nữ tử trát thành cái sàng.
Mà nữ tử lại híp mắt, không hoảng không loạn phi thân dựng lên, mũi chân đạp lên chồng chất phi kiếm. Nàng mượn lực nhảy lên, tà áo phi dương, tóc đen bay múa, bàn tay trần vung lên, vô số căn kim châm như thiên nữ tán hoa bay xuống, trát vào trên người của bảy người đệ tử Ma Điện.
Có trúng mắt, trúng đầu, trúng cổ. Vô số căn kim châm không chỗ không ở, khiến cho bảy người loạn đầu trận tuyến, kêu la thảm thiết, ngã trái ngã phải.
Vân Hoài vốn đang cùng đám người Đế Mặc Thần cơm ngon rượu say, nhưng bất chợt quản sự lại đầy đầu mồ hôi chạy vào, nói trước cửa nháo sự, hơn nữa bảng hiệu còn bị người ta tạp nát. Hắn nhất thời tức giận đến hôn đầu, chạy ra ban công muốn nhìn thử rốt cuộc là tên vương bát đản nào can đảm tới địa bàn của hắn quậy phá.
Nhưng khi hắn đứng trước ban công, đập vào mắt là tình cảnh huyền huyễn như thế này. Nữ tử với bộ váy trắng hệt như thiên nữ hạ phàm, thần sắc lạnh lẽo, cao không thể phàn, chỉ có tiểu nữ hài ôm trong ngực là một mảnh ấm áp duy nhất. Dưới chân nàng, là tiếng kêu la thảm thiết, cùng với tử trạng ghê người của đệ tử Ma Điện.
Vân Hoài trong nhất thời nhìn đến có chút ngơ ngẩn.
Đám người Đế Mặc Thần cũng một khối đi lại đây xem náo nhiệt. Hai đứa nhỏ phân biệt được Đế Mặc Thần và Đế Thanh Hàn ôm trong lồng ngực, cao cao giơ lên. Ánh mắt bọn họ đầy tò mò nhìn ra bên ngoài.
Sau đó, Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng nhìn nhau, đồng loạt khiếp sợ nhìn về phía thân ảnh của nữ tử, hô lớn:
"Di? Đó là..."
(Tác giả: mọi người có đoán được nữ tử áo trắng là ai không nè?)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...