Dịch quán Thiên Nguyệt.
Lúc này đã là buổi tối, thế nhưng có một căn phòng vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, không khí bên trong cực kì nặng nề.
"Vẫn chưa tìm được người sao?" Yến Thừa Diệu đã thay ra áo tuyển thủ, khoác lên người bộ trường bào màu đỏ sậm, đầu đội ngọc quan, lưng giắt ngọc bội. Dáng vẻ anh tuấn ngời ngời. Thế nhưng thần sắc của hắn âm trầm ũ rũ, cặp chân mày rậm vẫn luôn nhíu lại, chưa từng có giây phút nào thả ra. Hắn ngồi trên ghế đôn cạnh bàn trà, đôi tay hơi nắm chặt, ánh mắt sắc bén uy nghiêm nhìn vài người hộ vệ đứng trước mặt mình, lạnh lẽo hỏi.
Đám hộ vệ đầu đầy mồ hôi, sắc mặt phờ phạc vô thần, bọn họ cho nhau nhìn thoáng qua, đồng loạt nở một nụ cười khổ, sau đó một người trong mấy người lấy hết can đảm để báo cáo, thần sắc tràn đầy tự trách:
"Thực xin lỗi, chủ nhân! Chúng thuộc hạ đã tìm hết các nơi khả nghi mà Mạc cô nương có thể lui tới, nhưng vẫn không phát hiện được tung tích của nàng."
Yến Thừa Diệu mệt mỏi xoa xoa mi tâm, cả ngày nay luôn duy trì trạng thái căng thẳng lo âu, khiến cho hắn như là một quả bóng căng phồng, chờ chực để phát nổ.
"Không tìm được manh mối nào sao!?" Tuy rằng biết Mạc Túc là người có năng lực, hơn nữa bên người có hộ vệ vây quanh bảo hộ, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà lo lắng.
Hắn có thể đoán được mấy phần, nàng trở về Thiên Nguyệt Vương Triều, khẳng định là có việc cực kì quan trọng cần thiết đi hoàn thành, tuyệt đối sẽ không rời đi trận đấu nửa chừng thế được. Một trăm phần trăm khẳng định, nàng hoặc người bên cạnh nàng đã xảy ra chuyện.
Bất tri bất giác, hắn lại nghĩ đến hai đứa nhỏ, đáy lòng càng nôn nóng như đứng đống lửa ngồi trên đống than.
Hộ vệ Ất rũ đầu, giọng điệu đông cứng nói:
"Có là có, sau khi Nguyệt Lâu thình lình xảy ra cháy lớn, thuộc hạ có đến thăm dò, nhưng đa số khách nhân đều đã rời đi, chỉ còn lại ẩn vệ của Nguyệt Lâu ra ra vào vào, canh phòng cẩn mật, đang điều tra nguyên nhân xảy ra vụ cháy. Thuộc hạ không có mạo muội xông vào, mà là đi xung quanh trăm dặm để tìm kiếm, sau đó ở vùng ngoại thành phát hiện tàn tro sau khi nổ của Bạch Pháo, và bên cạnh là tứ chi ngổn ngang của vô số người. Nhưng đến đây thì manh mối lại bị chặt đứt, thuộc hạ chỉ điều tra được, quần áo trên người mà các thi thể đang mặc, đều có đánh dấu ký hiệu của Nguyệt Ảnh Vệ."
Sau khi hộ vệ Ất nói xong, chưa đợi Yến Thừa Diệu ra tiếng, thì Yến Minh Ly ngồi bên cạnh đã che miệng kinh hô:
"Túc tỷ tỷ rất ít khi dùng đến Bạch Pháo, nếu tỷ ấy dùng đến, đại biểu cho sự tình quá mức hung hiểm. Nguyệt Ảnh Vệ, Thiên Nguyệt Vương Triều đây là muốn đối với Túc tỷ tỷ làm cái gì?"
Sắc mặt của Yến Thừa Diệu trở nên khó coi, hắn vỗ bàn cái "bộp" sau đó tức tối đứng lên:
"Còn có thể làm cái gì? Đương nhiên là tìm cách ngăn cản nàng tham gia bí cảnh rồi. Cả trên dưới Thiên Nguyệt Vương Triều không có một người vào được vòng trong, mà A Túc lại đối đầu với bọn họ. Bọn họ sao có thể cam tâm tình nguyện đưa lợi ích cho nàng. Không được! Ta nhất định phải tiến cung, hỏi nữ đế cho ra lẽ."
Yến Minh Ly kéo lấy vạt áo hắn, khuôn mặt hơi ngập ngừng:
"Nhưng mà ca ca... chúng ta lấy tư cách hay thân phận gì, để thay Túc tỷ tỷ đòi lại công đạo đây?"
Yến Thừa Diệu nửa bước chân đã chuẩn bị nhấc lên, thình lình khựng lại, thần sắc hơi tối tăm.
Đúng vậy, hắn muốn ra mặt thay nàng, nhưng hắn có tư cách gì đâu?
Yến Minh Ly thấy ca ca mình bị nói động, khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, khuyên nhủ:
"Ca ca! Muội biết huynh lo lắng, nhưng huynh cũng phải tin tưởng vào thực lực của Túc tỷ tỷ chứ. Dăm ba cái Nguyệt Ảnh Vệ, sao có thể là đối thủ của tỷ ấy. Không có tin tức, còn tốt hơn là nghe phải tin tức xấu. Ca ca huynh bình tĩnh lại đi, chúng ta cứ yên lặng chờ đợi, đừng gây thêm phiền cho tỷ ấy. Lặn lội xa xôi đến đây tham gia bí cảnh, tỷ ấy sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu.
Ca! Huynh quên rồi sao? Một người tuyển thủ thành công bắt được danh ngạch, là có thể mang theo mười người tiến vào thăm dò. Cho dù Túc tỷ tỷ không bắt được danh ngạch, nhưng vẫn còn có chúng ta cơ mà!"
Yến Thừa Diệu lúc này được xem như là bình tĩnh lại, trở mình ngồi xuống ghế, cười khổ:
"A Ly, muội nói đúng! Là ta nhất thời nóng giận nên mất khôn. Hiện tại nếu chúng ta chất vấn nữ đế, sẽ chỉ mất nhiều hơn được."
Yến Minh Ly mỉm cười an ủi hắn:
"Ca ca, huynh đừng bồn chồn lo lắng nữa, nghỉ ngơi đầy đủ để có tinh thần ngày mai chiến đấu. Mặc dù chúng ta đã an ổn lấy được danh ngạch. Nhưng bước vào bí cảnh, chúng ta cần phải đề cao cảnh giác, tránh cho bị ám toán. Nếu ích lợi quá lớn, chưa biết chừng các quốc gia khác sẽ làm ra sự tình gì tới."
"Ừ! Muội cũng trở về nghỉ ngơi đi!" Yến Thừa Diệu hòa hoãn thần sắc, gật đầu nhẹ.
"Vâng!" Yến Minh Ly uyển chuyển đứng lên, dự định bước ra cửa.
Bất quá, lúc này lại có hộ vệ đẩy cửa vào thông báo:
"Đại hoàng tử, Nhị công chúa, bên ngoài có trưởng công chúa Đông Lăng Quốc xin cầu kiến."
"Ngươi nói ai!?" Yến Minh Ly sợ lỗ tai của mình nghe nhầm, nhướng mi mắt hỏi thị vệ lần nữa, âm vực hơi vút cao.
Mà Yến Thừa Diệu tuy rằng không ra tiếng, nhưng hai đầu lông mà
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...