Trời nhá nhem tối, Dao Hoa Cung.
Bang!
Phanh!
Nguyệt Dao ngồi trêи long ỷ, hai tay nắm chặt khăn trải bàn rồi cùng lúc xốc lên, quăng ngã hết thảy đồ vật có trêи đó, đại điện vang vọng lên những tiếng loảng xoảng đầy chói tai. Biểu tình của nàng ta càng đáng sợ, cặp chân mày rậm chau lại, ánh mắt âm trầm như quỷ dữ từ địa ngục bò ra tới, giọng nói vang lên không một chút độ ấm:
“Toàn diệt? Các ngươi đang đùa với bản đế sao? Một đám Nguyệt Ảnh Vệ được huấn luyện có tố thế nhưng bắt không được hai thằng nhãi con, ngược lại còn toàn quân bị diệt?”
“Chủ nhân… là thật sự, lúc thuộc hạ tới nơi, bọn họ đã phơi thây hoang dã, không có một người tứ chi kiện toàn.” Một người nam nhân mặc áo choàng đen quỳ một chân dưới bục, thân thể run như cầy sấy, căn bản không dám ngẩng đầu đối diện với Nguyệt Dao, mà thấp thỏm nói.
Bang!
Nguyệt Dao tức tối sờ lấy một cái chày đằng sau ghế, phang thẳng vào đầu của người ngồi dưới đất, lạnh lẽo nói:
“Phế vật! Bản đế còn muốn các ngươi làm gì nữa! Có một chuyện cỏn con mà cũng làm không xong.
Nam nhân mặc áo choàng ôm đầu đổ máu, hít một ngụm khí lạnh để không phát ra tiếng, sau đó quỳ rạp xuống, nỗ lực giải thích:
“Chủ nhân… thuộc hạ ở hiện trường có phát hiện, đó là bút tích của Viêm Tinh Thành, chỉ có Bạch Pháo mới phát ra uy lực lớn đến thế.”
“Hử! Bạch Pháo? Không phải nói chỉ có nhân vật quan trọng của Viêm Tinh Thành mới có thể khởi động sao?” Nguyệt Dao híp mắt, đáy mắt hiện lên sửng sốt và suy tính.
Đối với các loại vũ khí khác lạ của Viêm Tinh Thành, nàng cũng đã nghe nói qua, hơn nữa thèm nhỏ dãi từ lâu, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội xuống tay.
Mà nam nhân mặc áo choàng thấy Nguyệt Dao rốt cuộc dời đi sự chú ý, thì càng thêm biết gì nói nấy:
“Cho nên, thuộc hạ hoài nghi, một là hai thằng nhãi con kia được người của Viêm Tinh Thành đi ngang qua cứu giúp. Hai là, Nguyệt Vô Song những năm này ở bên ngoài có quan hệ mật thiết với nơi đó. Nếu không lại giải thích làm sao? Nàng từ một người phế vật mà có thể có được thực lực như hôm nay. Hơn nữa, thuộc hạ còn tra được một chi tiết rất thú vị, Cửu gia của Túy Tiên Lầu đối với Nguyệt Vô Song rất thân thiết, thậm chí là cung kính. Quan trọng là, mấy hôm trước hắn ở trêи đường cái triển khai tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, vô tình để lộ ra một thứ. Đó là loại vũ khí đặc thù mà chỉ có kẻ tử thủ Viêm Tinh Thành mới có tư cách nắm giữ.”
“Ngươi xác định tin tức này đáng tin cậy sao?” Nguyệt Dao chống cằm, ánh mắt âm trầm quỷ quyệt nhìn nam nhân áo đen quỳ dưới đất.
“Chủ nhân xin hãy tin tưởng thuộc hạ! Nếu có một câu nào là gian dối, nguyện cho thiên lôi hàng xuống, hồn phi phách lạc, vĩnh viễn đều không thể siêu sinh.” Nam nhân áo đen chắp tay, cắn răng tuyên thệ. Hắn biết Nguyệt Dao là một kẻ tàn nhẫn vô tình, không dung thứ cho bất kì sai lầm nào. Cho nên vì giữ được mạng, hắn cũng phải bất cứ giá nào.
Nguyệt Dao nhìn hắn hồi lâu, sau đó phất tay cười khẽ, đáy mắt xẹt qua một tia hung ác, vừa uy hϊế͙p͙ vừa ra lệnh nói:
“Nể tình ngươi cung cấp thông tin hữu ích, bản đế cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội. Nhất định phải tra ra được mối quan hệ giữa Nguyệt Vô Song và Viêm Tinh Thành là gì. Hơn nữa, điều tra ra tung tích của hai đứa nhóc kia, xem bọn họ hiện tại đang ở đâu. Lần này nếu làm không xong nữa thì ngươi tự kết liễu đi!”
“Vâng! Thuộc hạ nhất định hoàn thành sứ mệnh, không để chủ nhân thất vọng.” Nam nhân áo đen hơi run rẩy, sau đó cắn răng nói.
“Lui xuống đi!” Nguyệt Dao phất tay, sau đó xoa xoa đầu lông mày.
Nam nhân áo đen như được đại xá, vội vã biến mất thân ảnh.
Nguyệt Dao ngồi tại chỗ trong chốc lát, ngay tại lúc nàng dự định đi Ngự Thiện Phòng dùng bữa thì lại có cung nữ hớt ha hớt hải chạy vào báo cáo:
“Nữ… nữ đế đại nhân, có Chu tể tướng và Tần công tử đồng thời đợi ở ngoài cửa cầu kiến!”
Biểu tình của Nguyệt Dao lại trầm xuống, gằn giọng khó chịu:
“Hiện tại có phải là giờ thăng triều đâu, bọn họ lại tới làm cái gì!?”
Cung nữ A cúi thấp đầu, lí nhí nói:
“Nô tì… nô tì không biết, Chu tể tướng chỉ nói có việc quan trọng cần phải thông báo!”
Nguyệt Dao tựa người vào lưng ghế dựa, ngón trỏ gõ xuống bàn gỗ vang lên những tiếng “cộp, cộp” đầy trịch thượng, ánh mắt âm tình bất định, giọng nói không một chút cảm xúc:
“Cho truyền hai người họ vào đi!”
“Vâng!” Cung nữ A thở phào một hơi, lúc xoay người thì âm thầm lau mồ hôi lạnh trêи trán.
Thật sự là ánh mắt của Nguyệt Dao quá mức đáng sợ và có lực chấn nhϊế͙p͙. Có thể nói, cả Thiên Nguyệt Vương Triều, người có thể bình thản đối diện với Nguyệt Dao mà không bị trấn áp quả thật được đếm trêи đầu ngón tay.
Ngoài cửa điện, trong khi Chu Nhược Vi cầm tấu sớ đứng nghiêm chỉnh chờ đợi, thì ngược lại, Tần Kha lại trực tiếp ngồi xổm xuống bậc thềm, trong tay xòe quạt lông vũ, dáng vẻ nhởn nhơ cà lơ phất phơ, mắt đào hoa tà tà đánh giá Chu Nhược Vi từ đầu đến chân, mỉm cười khiêu khích:
“Ta nói này Tể Tướng đại nhân tôn quý, ngươi nghiêm túc như vậy thật là không thú vị chút nào. Đến, ngồi xuống, hai ta cùng trò chuyện phong hoa tuyết nguyệt đi!”
Chu Nhược Vi liếc xéo hắn một cái, âm thầm xê dịch bước chân rời xa mầm bệnh, không mặn không nhạt nói
“Tần công tử nên chú ý thân phận của mình, rốt cuộc lệnh đường cũng là Thượng Thư triều chính. Nếu để người có tâm biết được ngươi ở trong cung nhưng không tuân thủ lễ nghi thì lệnh đường sẽ bị cười nhạo đó.”
Tần Kha không cho là đúng mà huýt gió, đuôi lông mày cong lên đầy khinh miệt:
“Dám cười nhạo ta và cha ta? Xùy! Ai dám nói nửa câu không phải, bản tiểu gia bẻ gãy cổ người đó!”
Chu Nhược Vi âm thầm lắc đầu, không muốn nói chuyện với con tiểu khổng tước nào đó nữa.
Nếu nói người của Chu gia là càn rỡ, thịnh sủng mà kiêu căng, thì Tần gia có xu hướng càng thêm bá đạo ngang ngược, không coi ai ra gì.
“Mỹ nhân đầu gỗ, thật nhàm chán!” Tần Kha thấy Chu Nhược Vi không có phản ứng gì, nghiêng người nằm trêи bậc thềm, chậc lưỡi chế nhạo.
Chu Nhược Vi không để ý đến hắn, xem lời trêu ghẹo của Tần Kha như gió thoảng qua tai.
“Tể tướng đại nhân, Tần công tử, nữ đế cho mời!” Cung nữ A thình lình bước ra, hơi khuỵu chân nhún người, cung kính nói.
Chu Nhược Vi hơi nâng cằm gật đầu, nói tiếng: “Đa tạ!” rồi lướt qua cung nữ để bước vào trong.
Tần Kha cũng bật dậy đứng lên, bất quá trước khi vào trong còn nhịn không được nâng quạt xoa cằm của cung nữ A, híp mắt trêu ghẹo:
“Tiểu mỹ nhân, đợi tiểu gia một chút nha!”
Cung nữ A sắc mặt đỏ như trái cà chua, cúi đầu e thẹn không dám nói lời nào.
Chu Nhược Vi nghe cảnh trái tai gai mắt đó, không những không dừng lại mà còn nhanh hơn bước chân.
Không mấy chốc đã đến tẩm điện, Chu Nhược Vi ngửa đầu, đối diện với tầm mắt không vui của nữ đế Nguyệt Dao.
“Ngươi có việc gì cần bẩm báo sao?” Nguyệt Dao híp mắt hỏi.
Chu Nhược Vi hít thở sâu một hơi, tiến lại gần đặt tấu sớ lên bàn, nặng nề nói:
“Ngài tự mình xem đi!”
Ánh mắt của Nguyệt Dao lóe lên tia nghi hoặc, sau đó di dời xuống tấu sớ. Mà khi thấy rõ nội dung trong đó rồi thì, ánh mắt nàng co rụt lại mạnh mẽ, nghiến răng ken két nói:
“Thật là khinh người quá đáng! Chuyện của Nguyệt Lâu thì liên quan gì đến người của Thần Vực?”
Trước mặt nàng, chính là một thiên danh sách với các món vật phẩm có giá trêи trời. Tựa đề chói lọi mấy chữ “bồi thường thiệt hại”.
Đồng ý là nàng ở trong tối ngầm giở trò, nhưng từ trước đến nay, có tin tức nào minh chứng Nguyệt Lâu lại có dính dáng đến Thần Vực đâu?
Chu Nhược Vi nhìn Nguyệt Dao bằng ánh mắt phức tạp, thở dài nói:
“Lần này ngài thật là sơ suất quá rồi, Nguyệt Lâu có thể đứng vững gót chân ở Thiên Nguyệt Thành đầy sài lang hổ báo này, sao không có chỗ dựa vững chắc được. Hơn nữa, ta còn tra được, người đưa đến bảng danh sách này, thuộc về nhân vật quan trọng của Lâu Giang Các. Bọn họ còn bắt giữ được một tốp Nguyệt Ảnh Vệ, nói muốn chuộc người toàn vẹn thì một đồng bồi thường cũng không thể thiếu. Ngài dự định làm thế nào bây giờ?”
Nguyệt Dao siết chặt bảng danh sách, biểu tình dữ tợn như muốn xé nát thứ đồ nắm trong tay, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói:
“Bọn họ lấy Thần Vực ra uy hϊế͙p͙, bản đế còn có thể cự tuyệt không thành. Nhưng bồi thường như thế này thì chẳng khác nào đi ăn cướp!!!”
Chu Nhược Vi thấy thần sắc như muốn ăn thịt người của Nguyệt Dao, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, do dự một hồi mới cắn răng nói:
“Nhưng… quốc khố ở nửa tháng trước vừa mới bị càn quét sạch sẽ, hiện tại cho dù bán cả Thiên Nguyệt Vương Triều cũng không lấy ra được phân nửa giá trị dùng để bồi thường…”
Bang! Rẹt!
Nguyệt Dao rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, đưa tay xé rách bản danh sách trong tay, dùng chân kϊƈɦ động huyền lực đá văng cái bàn trước mặt, đập vào tường rồi chia năm xẻ bảy. Nàng ta ôm ngực thở hổn hển, ánh mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Nguyệt Vô Song… Mạc Túc… sao ngươi không chết đi?
Kể từ lúc ngươi trở về, bản đế không có làm cái gì là được thuận lợi.
Tên trộm quốc khố, đừng để bản đế tìm ra ngươi, nếu không nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Dư quang nhìn thấy Tần Kha ngả ngớn như chốn không người, đáy mắt Nguyệt Dao nhanh chóng hiện lên một tia lưu quang, khóe miệng treo cười lạnh nhìn qua Chu Nhược Vi:
“Không phải có kẻ ngốc nghếch lắm tiền tới rồi sao? Các ngươi đều là quần thần quan trọng của bản đế. Vì Thiên Nguyệt Vương Triều cống hiến sức lực và tài lực, đó là điều mà các ngươi hẳn phải nên làm đi?”
Chu Nhược Vi rũ mắt cười khổ, trong lòng không có một chút ngoài ý muốn. Từ lúc nhận được bản bồi thường thiệt hại kia, nàng đã sớm biết kết cục là như thế này mà.
“Toàn bộ Chu gia nguyện ý vì nữ đế đại nhân phân ưu, quyết không phụ lòng sự ưu ái mà ngài ban cho.” Trong lòng rêи rỉ nhỏ máu, nhưng Chu Nhược Vi vẫn phải trái lương tâm mà nói với lời lẽ chân thành thiết tha.
Nguyệt Dao hài lòng nhìn nàng một cái, sau đó híp mắt nhìn sang Tần Kha, lạnh lùng nói:
“Tần tiểu bá vương, ngươi lăn nhanh lại đây cho bản đế!”
Tần Kha bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của Nguyệt Dao, bước chân khẽ khựng lại, trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo.
Hắn vốn định tìm gặp nữ đế nhờ hỗ trợ chèn ép Lam gia để bắt cho bằng được Lam Tiểu Niệm, nhưng giống như hắn tới thời cơ không đúng lúc lắm?
Chết tiệt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...